Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1405: Bánh vẽ.



Ông chủ Thường đâu có ăn nổi cái “bánh vẽ tinh thần” đó!

Phong cảnh thì đúng là đẹp thật… nhưng mà anh ta vẫn chưa yêu thiên nhiên tới mức đó đâu, anh ta chỉ mê… kiếm tiền! Anh ta chỉ thích cái cảm giác vung tiền bao trọn cả hiện trường!

Tóm lại, lúc này trong mắt anh ta chỉ còn lại mỗi chữ tiền.

Nhưng rõ ràng là Tống Đàm không có ý định bán thêm gì nữa. Ông chủ Thường nghĩ đến khoản hơn bảy triệu sắp sửa chi ra… chưa kể còn 100 cân trà đang chờ thanh toán…

Ngay lập tức, lòng đau như cắt, đợt này coi như rút sạch dòng tiền luôn rồi!

Chỉ còn biết giả vờ thành cao nhân ẩn sĩ, bày ra phong thái Đào Uyên Minh:

“Đúng là… bãi sông đẹp thật. Lá sen đẹp, củ sen cũng đẹp, cả cá chạch cũng đẹp… khoan đã, nhà cô còn có cả cá chạch à?!”

Bên cạnh, bí thư Tiểu Chúc bất ngờ sặc nước, rồi phá ra cười đến long trời lở đất, khiến chú gà trống Đại Hồng ở xa cũng đỏ lửa mà vỗ cánh phóng tới như muốn xem ai đang gây chiến!

Sau lưng nó, trong đàn gà mái lớn bé chen chúc, còn có một con nhỏ xíu xiu, vẻ ngoài mộc mạc không nổi bật gì mấy, chính là Quốc Nhất mái.

Tống Đàm: …

Hai con Quốc Nhất này từ lúc được mang về, ngoại trừ 4 cái trứng đầu tiên ấp nở được 4 đứa con, đến nay đã gần một năm, mà không đẻ thêm nổi ổ thứ hai!

Haa! Tội lỗi thật!

Cô nhịn, rồi không nhịn được nữa, bèn gọi Trần Khê tới:

“Cái con Quốc Nhất ấy, đặc biệt là con trống, đừng cho ăn nhiều quá nữa. Anh nhìn nó mập đến mức nào rồi kìa!”

Người ta thì vỗ cánh nhảy múa tung tăng trong rừng, còn nó thì bị nuôi thành một cục ú tròn! Dù ngoại hình vẫn đẹp, nhưng "dễ thương" giờ đã chiếm hết điểm chỉ số rồi.

Trần Khê cũng bất lực:

“Nó cứ theo đàn gà mà ăn thôi, Đại Hồng còn cố ý nhường phần cho nó nữa. Trần Trì ăn hạt dưa, vung tay rắc một nắm, Đại Hồng còn bóc vỏ giúp rồi nhường luôn cho nó…”

“Lần sau tôi đuổi nó đi nhé?”

Tống Đàm: …

Ý là, mấy cái bi kịch ân oán trong gia đình gia cầm này... phức tạp đến vậy luôn hả?!

“Thôi, kệ đi.”

Cô thở dài:

“Hồi Quốc Nhất còn gầy thì Đại Hồng còn khinh nó, bây giờ thì… haiz!”

Thôi kệ vậy. Dù gì cũng đã báo cáo lên cấp trên rồi, không phải mình không xử lý, mà là nó sống c.h.ế.t cũng không chịu đi.

Nhắc tới Quốc Nhất, Trần Khê lại có chuyện mới:

“Gần đây ở bờ sông có mấy con vịt lạ tới, Trần Trì chụp lại hình, tôi tìm trên mạng thì thấy người ta nói là vịt mỏ nhọn (vịt cát Trung Hoa), cũng là loài cấp Quốc Nhất.”

Nhưng mà, chuyện là thế này…

Sắc mặt Trần Khê trở nên vi diệu:

“Bọn nó giờ… thuộc quản lý của Đại Bạch rồi, có lúc còn lên bờ ăn đồ trong máng vịt. Mà… còn đẻ trứng nữa, trứng nằm trong ổ của đàn vịt, cả bọn còn chia nhau… ấp trứng theo ca.”

Với nông trại thì, mấy con “Quốc Nhất” kiểu này xuất hiện đúng là thêm một gánh nặng, làm ảnh hưởng tới công việc biết bao nhiêu!

Tống Đàm: …

Rõ ràng năm ngoái chỉ mới thấy một con thôi mà!

Năm nay lại kéo cả nhà cả họ tới?

Cô đành bất lực thở dài, rút điện thoại:

“Tôi gọi cho bên Cục Lâm nghiệp…”

Haiz, không khéo chỗ này sắp có cả thiên nga trắng, hạc trắng kéo về trú ngụ mất thôi?

Cô thở dài một tiếng, bên Cục Lâm nghiệp còn muốn thở dài hơn nữa!

Không vì gì cả, lại thêm một năm trôi qua, chẳng có thành tích nào, nghe nói cấp trên còn đang chuẩn bị cắt giảm ngân sách. Mà những đơn vị như họ, đặt ở nơi “vùng xanh” hẻo lánh như Vân Thành, bình thường thì rảnh đến mức gãi chân cả ngày.

Giờ mà liên quan đến lương thưởng, thì ai nấy lại còn mong được “bận rộn” một chút!

Chỉ là… bận cái gì giờ?

Dùng vệ tinh để giám sát nông dân đừng vào rừng c.h.ặ.t cây?

Ôi trời ơi, làng trên xóm dưới toàn mấy ông già 70 – 80 tuổi, mỗi lần muốn đun nước còn phải vô rừng c.h.ặ.t mấy cành củi khô trên đất nhà mình, nói gì đến phá rừng. Dù luật pháp cấm, nhưng nếu thật sự lên mặt nghiêm túc...

Ai mà dám “xông lên” cản chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không có cửa đó đâu!

Không ai dám cản!

Chỉ cần việc c.h.ặ.t cây mỗi năm không vượt mức quy định, đáp ứng tiêu chuẩn số lượng trong tỉnh, thì mấy chuyện đó cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt mà thôi.

Còn bảo dùng vệ tinh để xem chỗ nào phá núi làm ruộng á?

Cười c.h.ế.t. Ở vùng này núi nhiều mà đất ít, muốn đào một quả núi thì tiền công phải bằng cày ruộng cả đời mới đủ lãi, đây đâu phải là chủ nông trường có máy móc xịn xò "ầm ầm thu hoạch, ầm ầm kiếm lời" lại còn có trợ cấp của nhà nước…

Muốn làm công tác bảo tồn động thực vật ư?

Phải làm thế nào? Người còn ở cả trong thành phố hết, có mấy ai gặp động vật lạ đâu? Nhà mà xuất hiện con dơi thôi là hét ầm ầm lên gọi cả đội cứu hỏa rồi chứ nói gì tới cái khác…

Trước kia trong rừng còn có người giăng bẫy, họ phải vào rừng tuần tra liên tục. Giờ thì ngược lại, suốt ngày nhận điện thoại nói có lợn rừng phá hoại hoa màu, nhờ họ lên xử lý…

Đang mải nghĩ, thì chuông điện thoại reo lên, mà lại là gọi vào số cá nhân.

Anh thanh niên trẻ nghe máy, mặt hớn hở:

“Lãnh đạo! Bên nuôi Quốc Nhất gọi tới rồi!”

“Được, được, tốt quá rồi!” Cả cơ quan lập tức rộn ràng hẳn lên. Phải biết rằng trong bản báo cáo năm ngoái, điểm sáng duy nhất chính là cặp Quốc Nhất đó mà!

c.uộc gọi được kết nối.

“Xin chào, ở trang trại bên tôi xuất hiện mấy con vịt mỏ nhọn (vịt cát Trung Hoa), đuổi mãi không đi, bây giờ nên xử lý sao đây?”

Vịt… cái gì cơ?!

Vịt cát Trung Hoa?!

Thao Dang

Ối giời ơi! Cả phòng vội vã lật tài liệu tra sách:

“Thật là vịt cát Trung Hoa à?!”

Đầu dây bên kia “ừ” một tiếng, giọng đầy mệt mỏi:

“Tôi đã gửi ảnh cho các anh rồi, giờ tụi nó ăn ngủ chung với vịt nhà, đẻ trứng trong chuồng vịt… trứng cũng trong ổ vịt, mỗi ngày còn thay phiên nhau ấp trứng nữa cơ… Nhưng mà ở bãi sông này không đảm bảo được an toàn cho chúng đâu, các anh có muốn… tới bắt về không?”

Ai dám bắt chứ?!

Vịt cát Trung Hoa! Chỉ nghe tên là biết rồi, loài nguy cấp đấy! Còn quý hiếm hơn cả trĩ đuôi dài Quốc Nhất nữa kia!

Cơ quan này chỉ là cục lâm nghiệp của một thành phố hạng mười tám, đến vịt thường còn chưa chắc nuôi nổi, nói gì tới vịt cát Trung Hoa!

Chỉ có lãnh đạo là chưa cam lòng, cúp máy rồi vẫn lẩm bẩm:

“Gọi phóng viên tới quay phim chụp ảnh đi, ta cố gắng đưa tin về việc nỗ lực thả chúng về tự nhiên…”

Anh nhân viên trẻ nhăn nhó:

“Lãnh đạo, anh quên rồi à? Lần trước bảo chúng ta đi theo dõi con trĩ đuôi dài ấy, người ta thả nó đi mà nó còn không chịu đi nữa!”

Vừa nói, anh ta vừa bước tới, làm động tác nông dân tung gà ra sau lưng một cách rất có thần thái, nhìn qua là biết chẳng có chút trách nhiệm sinh thái nào cả.

Giờ thử thay loài ấy thành vịt cát Trung Hoa…

Lãnh đạo trầm ngâm một chút:

“Vừa rồi người ta cũng nói ‘đuổi không đi’, chẳng phải cũng là kiểu ‘ném mà nó không bay’ đấy sao?”

Nhưng vẫn chưa hết hy vọng:

“Chuyện này theo lý thì phải phối hợp với vườn thú, cùng nhau nỗ lực tái thả về tự nhiên…”

Nói tới đây, cả phòng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Lãnh đạo nghĩ đến cái vườn thú nhỏ xíu vắng hoe trong nội thành, lập tức cũng im lặng.

Vậy giờ tính sao đây? Đã nhận được báo cáo rồi, thì ít nhất cũng phải có phương án gì đó chứ?

Lúc này, hai nhân viên từng đi khảo sát năm ngoái, một già một trẻ, đứng dậy vỗ n.g.ự.c:

“Lãnh đạo! Để chúng tôi đi điều tra ạ!”

Anh thanh niên trẻ còn mở điện thoại ra:

“Anh xem nè, video theo dõi trĩ đuôi dài năm ngoái tụi mình còn báo cáo c.uối năm đấy! Còn đây là ảnh cập nhật từ đầu năm tới giờ.”

Video thì không quay được thường xuyên, nhưng 10 ngày nửa tháng mà cập nhật vài tấm ảnh thì vẫn có thể làm được.

Từng bức ảnh lướt qua màn hình, cả nhóm người chen lại đều trố mắt nhìn: con trĩ đuôi dài xinh đẹp ấy giờ ngày càng tròn trịa, lông mượt, thân hình đầy đặn.

Khụ, con này… sống sung sướng ghê.