Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 554: Cá bán thế nào?



Tiểu Thái đầy hào hứng, nhưng mẹ Thái lại chẳng vui vẻ gì, vì bà cứ lướt nhóm chat hoài, giờ thì biết nhà mình là nhóm cuối cùng đến nơi rồi!

Người ta thậm chí còn quay video ngay bên bờ ao rồi kìa!

Đứa nhỏ tội nghiệp này lái cái xe lớn mà chậm rì rì…

“Mẹ chẳng quan tâm con ăn cái gì đâu! Lái xe nhanh lên cho mẹ! Ngày nào cũng chậm như rùa, xuất phát cùng lúc mà giờ còn chưa thấy đuôi xe người ta đâu, còn muốn ăn lẩu lòng heo? Con mơ đẹp quá ha!”

Haizz, con người đến tuổi trung niên, không biết lái xe, phải dựa vào con cái, chỉ muốn mua ít thực phẩm về nhà thôi mà cũng phải dịu giọng nịnh nọt, đúng là chua xót quá đi…

Mẹ Thái thở dài não nề.

Tiểu Thái: …

Tiểu Thái thấy oan ức lắm.

Đường núi khó đi, cô cẩn thận một chút cũng là sai sao?

Đường xóc nảy thế này mà cô chẳng than lấy một câu đấy nhé!

Hơn nữa đã tự mình mua thực phẩm thì chọn loại ngon một chút cũng là bình thường thôi mà… Thôi thôi, lẩu lòng heo đúng chuẩn chẳng dễ gặp, coi như vì bữa ăn này vậy!

Cô cắn răng, bẻ lái một cái, trước mắt bỗng chốc sáng bừng, một dãy nhà cũ rải rác hiện ra.

“Đến rồi, đến rồi!”

“Chưa đến, chưa đến!”

Mẹ Thái hăng hái chỉ đạo: “Dì Từ của con ở phía trước… lái tiếp đi, đúng rồi, đúng rồi, chỗ ngã rẽ kia, quẹo qua là thấy rừng trúc chưa? Đi vòng qua rừng trúc, đúng rồi! Thấy xe thuê của dì Từ chưa? Đó đó!”

Tiểu Thái há hốc miệng.

Chỗ này…

Trước mắt là một căn biệt thự nông thôn hoàn toàn không ăn nhập gì với cả ngôi làng!

Không phải vì phong cách quá hiện đại, thực ra nhìn vẫn khá giản dị, hài hòa, có thể thấy là đã được quy hoạch kỹ lưỡng, cạnh tường còn chừa đất trống để làm bồn hoa nữa.

Thao Dang

Nhưng…

Những ngôi nhà cô vừa đi qua, dù có vài căn hai tầng, chỉ cần nhìn lớp gạch men trên tường cũng biết ít nhất đã có hơn hai mươi năm tuổi.

Còn phần lớn là nhà ngói đỏ, mái xám thấp bé, cả ngôi làng yên tĩnh, không một chút ồn ào, tựa như tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Ấy vậy mà vừa qua rừng trúc, trước mắt lại như bước sang một thế giới khác!

Tường trắng ngói xám, mái hiên cong vút, một căn nhà ba tầng đẹp đẽ, khí thế, ngoài tường rào thấp là một bãi đất rộng, lúc này đã kín chỗ đậu xe!

Tiểu Thái phản ứng cực nhanh, bản năng tìm chỗ đỗ xe khiến cô tạm thời kìm lại sự kinh ngạc, nhẹ nhàng xoay tay lái một cái, mượt mà lách xe mình vào một góc.

Vừa xuống xe, cô không nhịn được cảm thán với mẹ Thái: “Giờ nông thôn phát triển kinh doanh đến mức này luôn rồi à?”

Nhà này thế nào đây? Chăn nuôi heo làm giàu à?

Mà sao không giống với hình dung trong đầu cô lắm!

Ví dụ như cô tưởng tượng, cả làng nhộn nhịp, mấy người đàn ông cao to ghìm c.h.ặ.t con heo, d.a.o trắng vào, d.a.o đỏ ra, heo kêu la thảm thiết… Dưới đất toàn là m.á.u, cảnh tượng vừa đậm chất làng quê vừa lộn xộn…

Dù sao thì cô cũng chưa từng thấy cảnh g.i.ế.t heo, trên TV chiếu thế nào thì cô nghĩ chắc ngoài đời cũng vậy thôi.

Nhưng nhìn bãi đỗ xe rộng rãi, bằng phẳng dưới chân, cô thấy hơi… lạc quẻ.

Sự khó chịu này chỉ thoáng qua, ngay giây tiếp theo, cô liền thấy một người đàn ông đội mũ che nắng, khoác ba lô vừa xuống xe thì “Ối chà” một tiếng:

“Không phải nói năm giờ kéo lưới bắt cá sao? Sao đông người vậy? Tôi đến muộn rồi hả?”

Tiểu Thái: ????

Kéo lưới bắt cá?

Không phải ăn lẩu lòng heo à?

Kéo lưới bắt cá mà làm gì hớn hở dữ vậy? Chỗ cô đây là vùng trồng lúa nước, cá thiếu gì đâu!

Cô nhìn mẹ Thái đang ngó nghiêng tìm người, thức thời nuốt thắc mắc xuống.



Người đến đông như vậy, Tống Đàm cũng không ngờ tới.

Cô ngước nhìn mặt trời chói chang trên cao, bây giờ hơn bốn giờ chiều, chính là lúc nóng nhất mà!

“Giờ người ta đúng là không biết tận hưởng gì cả… Lão Triệu chẳng phải bán ở chợ đêm sao? Cần gì chạy xa thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Yến Nhiên thì đã chuẩn bị sẵn sàng, hứng thú dâng trào: “Hầy, cô nhìn đám người này đi, toàn trung niên rảnh rỗi, có tiền có thời gian là thích về nông thôn ngay. Đừng nói kéo lưới bán cá, chỉ cần có người tổ chức hái rau dại, họ cũng sẵn sàng chạy tới từ năm giờ sáng ấy chứ!”

Đừng nói người thành phố, ngay cả mấy người ở đây cũng đang háo hức muốn thử tay nghề kìa!

Hái rau dại mà cũng nhiệt tình thế à…

Tống Đàm nhìn đám xe chen chúc trước mắt, nhất thời không nhịn được mà d.a.o động:

"Vậy nhổ cỏ bọn họ chịu không..."

Mùa xuân hè, cỏ trong ruộng mọc tràn lan không thiếu đâu!

Tống Tam Thành đeo lưới đánh cá từ bên ngoài về, hai ông anh giúp đỡ bên cạnh cũng không nhịn được mà chậc lưỡi:

"Tam Thành à, nhà anh bán cá rẻ lắm hả? Sao đông người vậy?"

Vừa nói vừa khuyên nhủ:

"Giờ cá dễ bán lắm, ao nhà anh lại là ao cũ, không cho ăn thức ăn công nghiệp, y như cá tự nhiên ấy, đừng có bán rẻ quá!"

Giờ cá rô phi ngoài chợ cũng phải hai mươi tệ một cân, cá tự nhiên còn chẳng đến lượt mang ra chợ bán nữa kìa!

Tống Tam Thành giật mình. Đúng rồi, chỉ lo nói bán cá, chứ có nói giá đâu!

Ông vứt phịch cái lưới xuống:

"Để tôi đi hỏi thử giá bán cái đã..."

Đông người như vậy, lỡ mà giá không vừa lòng, nóng nực thế này mà cãi vã ầm lên thì mệt lắm!

Lại nhìn sang Ngô Lan, trong sân chật ních người, phần lớn đều là lần đầu đến hóng hớt. Bà dứt khoát vốc nắm trà cũ ném vào thùng nước sôi, ai khát tự lấy mà uống.

Nhân tiện nói một câu:

"Bà con, bà con đi đường xa tới không dễ dàng, nhưng nhà chúng tôi ít người, không lo nổi cơm tối đâu nha..."

"Cá cũng không nhất thiết phải mua ngay bây giờ, tối muộn lão Triệu ở chợ rau cũng có bán mà..."

Thật sự không phải bà không hiếu khách, mà là lo không xuể! Chỉ riêng đám người này thôi, muốn nấu cháo cũng phải năm ba nồi, chịu sao nổi!

Thế nhưng, bà có gào đến rát cả họng thì đám người kia vẫn cứ vờ như không nghe thấy. Toàn khách quen ngoài chợ, nhiều người còn là do quen nhau từ lúc mua rau dại. Giờ vừa nghe nói có cá tươi ngon, sao có thể bỏ qua!

Tóm lại, trước tiên cứ rót đầy ly trà cho mình, rồi bắt đầu quay video, gọi điện rủ rê bạn bè, tiện thể tính xem làm sao dọn chỗ trong tủ lạnh.

Bận rộn lắm!

Cơm tối cái gì, không có thời gian nghĩ tới!

---

Người duy nhất trong sân vẫn bình tĩnh chính là Tống Đàm.

Nhìn Tống Tam Thành mồ hôi đầm đìa, cô vội phe phẩy quạt giúp hai cái:

"Cha, đừng gấp đừng gấp, cá không chạy được, người cũng chẳng chạy mất đâu!"

Nói gì mà quái gở vậy!

Tống Tam Thành trừng mắt nhìn cô:

"Đông người thế này, con nói giá chưa? Lỡ mà giá không vừa ý, ầm ĩ lên thì sao?"

Trong ao có cá trắm cỏ, cá rô phi, cá trắng, chắc còn có ít tôm tép, lươn chạch… Giá cả phải rõ ràng hết.

Tống Đàm chẳng hoảng hốt chút nào:

"Chỉ bán cá, không bán mấy thứ lặt vặt khác. Cứ tính hết, ngoài cá con nhỏ quá thì không bán, còn lại đồng giá 40 tệ một cân."

Tống Tam Thành: “…40? Mà vẫn có người chạy xa tới mua á?”

"Dạ." Tống Đàm nói rất có lý: "Cho dễ tính toán, à, chuyện tính toán để Yến Nhiên làm, Tăng Hiểu Đông với Tề Lâm giúp cân cá."

"Mẹ con trông chừng, không cho chọn lựa tranh giành…"

Dù sao đông người thế này, ai cũng muốn chọn con to, vừa mất thời gian vừa dễ khiến người khác bất mãn, chi bằng cứ vớt lên rồi bán theo mớ, khỏi chọn lựa gì hết.

Còn về phần Tống Tam Thành…

Ông cũng chẳng hiểu nổi sao bây giờ buôn bán lại thành ra thế này. Nhưng mà…

Ông quay người nhặt lưới cá trong sân lên:

"Cha đi bắt cá, con coi chừng đừng để ai rơi xuống ao đó."