Rớt xuống ao á? Không đời nào! Bên mép ao toàn là rau tề thái, mọc tốt đến mức ngày nào cũng cắt về cho lợn ăn mà vẫn không xi nhê!
Thật sự mà rớt xuống, thì ít nhất cũng phải lăn hai vòng trên đám rau ấy rồi mới tính tiếp được.
Tống Tam Thành khoác lưới đánh cá, quay lại hỏi: "Đàm Đàm, bắt ao nào trước đây?"
"Ra sau núi! Sau núi!"
Tống Đàm lập tức chỉ huy: "Bên đó ít rau nước, ao rộng, đánh nhanh hơn. Tiện thể bảo lão Triệu chở thêm một ít cá đi luôn ạ."
Ngô Lan cũng chen vào: "Đàm Đàm à, con hỏi thử xem mấy người này mua cá về tự làm hay muốn làm sẵn tại chỗ? Nếu làm tại chỗ thì mướn các bà trong thôn giúp, tiền công tính sao đây?"
Cái này thì khỏi cần hỏi!
Tống Đàm quyết ngay: "Mẹ, mẹ cứ thuê người luôn đi. Dù người ta không cần ai mổ cá giúp, thì nhà mình cũng cần."
Nói không lựa chọn, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ dư ra cả đống cá con tôm nhỏ, trông chờ một mình thím Liên Hoa thì mệt c.h.ế.t mất. Chi bằng bỏ tiền ra cho khỏe!
Giáo sư Tống lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng bán cá nhộn nhịp thế này, không nói đâu xa, ngay cả mấy bến cá ngoài biển cũng chưa từng ồn ào đến vậy!
Ở những nơi khác, người ta còn phải cân nhắc chọn lựa. Còn ở đây, nhìn cả đám người ai cũng hăng hái, hình như đã chuẩn bị tinh thần từ trước cả rồi?
Quả là kỳ lạ!
Nhưng mà nghĩ đến hương vị cá nhà Tống Đàm… Giáo sư Tống vô thức nuốt nước bọt, bụng càng thêm đói cồn cào.
Bên này, Tống Tam Thành hô lớn: "Đi thôi đi thôi! Lên sau núi bắt cá! Mao Trụ, đừng quên bè tre!"
Trương Mao Trụ đáp một tiếng, rồi chỉnh lại cái gọi là "bè tre" trên vai – thực ra chỉ là hai cây tre dài to tướng – rồi cùng cả nhóm vác nắng đi về phía sau núi.
Bên này mới vừa nhúc nhích, bên kia đám khách hàng đang ồn ào liền lập tức kéo nhau chạy theo. Bầu không khí hừng hực, phấn khích không khác gì chuẩn bị đánh lộn hơn là đánh cá.
Tiểu Thái bị mẹ lôi theo, bị cuốn vào dòng người, lúc này mới khó khăn lắm mới thốt lên: "Mẹ! Mẹ! Là cá thôi mà! Nhà mình có ăn cá nhiều đâu! Mẹ bình tĩnh lại đi, với cả tủ lạnh nhà mình đầy rồi! Nhét không nổi thêm con nào đâu!"
Mẹ Thái lập tức đập tay tiếc hùi hụi: "Đúng đúng đúng! Mẹ biết là quên gì mà! Con nhanh lên, đặt ngay một cái tủ đông đi! Không phải có cái dịch vụ điện máy giao hàng tận nhà sao? Gọi liền đi!"
Hình như bà đã tính từ lâu, giờ nhịn không nổi nữa mà lẩm bẩm: "Mẹ nói mãi rồi mà! Nhà mình phải có cái tủ đông, cái ngăn đá trong tủ lạnh bé xíu, bình thường mua ít t.hịt đã chật cứng, con còn suốt ngày nhét kem với linh tinh này nọ nữa…"
Tiểu Thái tối sầm mặt mũi.
Xin hỏi, có hãng vận chuyển nào chịu giao tủ đông buổi tối không?
Nhưng thấy mẹ đang bừng bừng khí thế, Tiểu Thái – một thanh niên trẻ thời đại mới – chỉ có thể nở nụ cười cứng đờ: "Được, con đặt ngay đây…"
Nói chứ, ai chẳng có vài người bán đồ điện máy trong danh bạ bạn bè? Giờ không cần so đo giá cả nữa, miễn sao tối nay có tủ đông mang về là được!
Không thì lỡ mẹ thật sự khuân về mấy chục ký cá, với cái thời tiết nóng hầm hập này, để đến sáng mai thì ăn kiểu gì?
Cô vội vàng gửi tin nhắn đi.
Nhưng mà, mấy người bán hàng vốn thường trả lời ngay lập tức, hôm nay không hiểu sao chờ mãi chẳng thấy động tĩnh. Đến khi gần tới ao lớn rồi, Tiểu Thái cuống quá, đành bấm gọi điện trực tiếp.
Ai dè đầu dây bên kia, giọng ông chủ cửa hàng cũng đầy hoang mang và rối rắm:
"Alo, cô cũng mua tủ đông à? Cũng cần giao tối nay sao? Hiện tại kho còn hai loại, một cái 1599, một cái 2599, dung tích…"
Cúp máy xong, cả hai bên đều c.h.ế.t lặng.
Ông chủ cửa hàng lau mồ hôi đầm đìa, vừa vui vì tự nhiên đắt hàng, vừa thấp thỏm không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Vợ ơi, có khi nào sắp có chiến tranh không? Sao tự nhiên nửa đêm ai cũng đặt mua tủ đông thế này? Chẳng lẽ giá sắp tăng?"
Nhưng mà giá tăng thì còn bán được không?
Có nên giữ lại hai cái tủ lớn cho nhà mình không nhỉ?
Vì dòng tủ đông nhỏ không phổ biến lắm, mà ông lại là đại lý lớn nhất ở Vân Thành, nên trong kho hàng còn kha khá đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vậy vấn đề là… nên ôm hàng chờ giá lên, hay cứ bán như cũ đây?
Với cả, giờ sắp tối rồi, lấy đâu ra nhiều người giao hàng vậy chứ?!
---
Thôn Vân Kiều.
Tiểu Thái cũng lau mồ hôi:
"Mẹ ơi, con mua được rồi, tối nay người mua tủ đông nhiều lắm! Không có mà chọn..."
Chỉ có thể cố gắng mua một cái tủ đông đơn nhỏ nhất có thể.
Thao Dang
To hơn nữa, to hơn nữa thì trong nhà chẳng có chỗ để!
Mẹ Thái chẳng bận tâm mấy chuyện này, dù sao thì bà cũng biết mình đã có một cái tủ đông rồi. Trống rỗng! Hoàn toàn trống rỗng!
Mà nói như vậy thì, chỉ để mấy chục cân cá trong đó chẳng phải là hơi lãng phí sao?
Tiểu Thái còn chưa biết mình đã mở ra chiếc hộp Pandora nào, cô chỉ biết mình đang đội nắng đi theo mọi người đến bờ ao.
Rõ ràng chỉ là bắt cá trong thôn, vậy mà giờ bờ ao đứng đầy người, đông đến mức nếu đặt một cái chậu tắm xuống cũng có cảm giác như đang đua thuyền rồng.
Lúc này, Tống Tam Thành không còn để ý đến những chuyện khác nữa, chỉ dõng dạc hô:
"Mao Trụ, anh lùa cá trước đi!"
So với toàn bộ mặt nước, đám rong nước trong ao này chẳng đáng là bao, nhưng trời nóng, nhiều cá vẫn trốn trong những góc có rong, khiến lưới đánh cá khó bắt dính.
Thế nên phải dùng sào tre dài để quẫy nước ở những góc ao, dọa cá bơi ra giữa ao. Đến lúc đó, chỉ cần thả lưới xuống một cái là có thể thu hoạch lớn!
Trương Mao Trụ dẫn theo mấy người trong thôn, nghe vậy liền đáp một tiếng, sau đó quay sang nói với người bên cạnh:
"Yên tâm, đảm bảo lùa hết cá ra giữa ao!"
Vừa nói vừa đặt cây sào tre dài to lên mặt nước, rồi cùng bốn, năm người hợp lực, bắt đầu "bốp bốp bốp" quẫy mạnh!
Chỉ trong chớp mắt, mặt nước đang phẳng lặng bỗng chốc sôi trào, bên dưới đám rong nước ở góc ao vang lên từng tràng âm thanh "ào ào", khiến tiếng reo hò của đám đông trên bờ càng thêm náo nhiệt!
Mẹ Thái mặt đỏ bừng, không biết là do kích động hay vì nắng:
"Ôi chao ôi! Nhìn cá kìa! Cá tươi quá! Sống động chưa kìa! May mà mình đến mua trực tiếp, nếu không về sau chắc toàn hàng bị người ta lựa hết rồi!"
"Đúng đúng đúng!" Chị Từ bên cạnh vui vẻ nói:
"Em đã bảo mà, chỗ này bán hàng chất lượng không có gì phải bàn! Mình thuê xe chung, mỗi người tốn thêm mấy chục thôi, nhưng nếu lỡ mất đợt cá này thì có khi bỏ ra mấy trăm cũng không mua được!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Con dâu chị sắp sinh rồi, phải chọn nhiều cá diếc một chút! Ôi trời ơi, con nào con nấy còn đang quẫy trong nước đây này!"
"Chị Ngô à, cá này đem về không thể nuôi trong nhà đâu, nuôi vài ngày là không còn tươi nữa. Mua nhiều chút đi, tối nay phải xử lý ngay, cấp đông liền!"
"Chị xem bài đăng trên WeChat của em này, cá cấp đông kiểu này giữ nguyên dinh dưỡng!"
...
Tiểu Thái hoàn toàn câm nín.
Nghe đi! Nghe đi!
Mọi người nói chuyện có hợp lý không vậy?
Cá còn ở trong ao, nó không quẫy nước thì làm gì? Đây chẳng phải là cá sống bình thường sao? Cá mè hoa trong chợ nếu chưa c.h.ế.t thì cũng quẫy nước y như vậy thôi!
Hơn nữa, nói mấy chục tệ là chuyện nhỏ, nhưng công sức của chúng ta chẳng đáng giá gì sao?
Cô nhìn chiếc xe mình vừa bảo dưỡng hôm qua, lại nhìn đám cá quẫy nước trong ao, tự dưng cảm thấy hai mắt tối sầm.