Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 557: Xem tôi có để lại cho cô con cá vụn nào không!



Một hồi ồn ào náo nhiệt, cuối cùng Yến Nhiên, Tăng Hiểu Đông và những người khác cũng được Ngô Lan dẫn vào đám đông.

Bờ ao giờ chẳng còn phân biệt chủ nhà, khách hay người làm thuê nữa, ai nấy đều tự giác nhặt cá, ném cá, không khí rộn ràng như một ngày hội làng.

Ba người trẻ tuổi này mới chen được nửa đường thì không thể tiến thêm nữa, đành đứng sát mép ao, nhanh chóng bày cân, bày túi nhựa, vừa hét khản cả giọng vừa giao tiếp với mọi người:

“Cá diếc ở đây! Không chọn kích cỡ, con nào cũng ngon!”

“Cá trắm cỏ 40 tệ một cân! Về hầm lên ngon tuyệt!”

“ Cá mè cũng thế, bên này toàn cá mè to!”

“Cá trắng đây! Cá trắng đây!”

Tiểu Thái đứng ở bờ ao, nhìn đám người bắt cá mà ngứa ngáy chân tay, nhưng quay sang lại thấy bên này đã bắt đầu bán hàng không chút chậm trễ! Nhiều người tranh mua thế này, sao có thể để yên được!

Ngay lập tức, cô cảm thấy nguy cơ ập đến!

Không quan tâm đến sự chán ghét lúc trước nữa, Tiểu Thái lập tức nhảy sang một bên, chiếm ngay vị trí trung tâm trước mặt Yến Nhiên, vừa mở toang túi nhựa lớn vừa hét lên khản cả giọng:

“Mẹ ơi! Mua cá đi! Mua cá gì đây?!”

Lúc này mẹ Thái mới phản ứng lại, nhưng bà đã bị vây trong đám đông, nhất thời không thể thoát ra, chỉ có thể mồ hôi nhễ nhại hô lên:

“Lấy hết! Lấy hết! Cá diếc! Trước tiên lấy 40 cân cá diếc! Rồi thêm 40 cân cá trắng! Còn cá trắm cỏ… Cá trắm cỏ lấy hai con to! … Ai da, con bé này có biết chọn không đấy? Lấy nhanh lên, phía sau còn bao nhiêu người nữa kìa!”

Hả? 40 cân mỗi loại á?

Tiểu Thái bị sự cuồng nhiệt của đám đông phía sau làm cho choáng váng, đầu óc không kịp nghĩ nữa, chỉ kịp vươn túi nhựa ra:

“Mỗi loại lấy 40 cân!”

Hả?

Yến Nhiên giật mình:

“Mỗi loại đều lấy à? Có nhiều quá không đó?”

Vừa hỏi xong, phía sau lại có người lớn giọng hô lấy ba, năm chục cân. Giữa cơn cuồng nhiệt cướp hàng thế này, Tiểu Thái sao có thể đỡ nổi?

Cô chỉ kịp hét lên một câu:

“Nhà tôi có tủ đông! Trống trơn! Nhét hết vào được!”

Lời vừa dứt, xung quanh bỗng nhiên im lặng.

Một lúc lâu sau, một bác gái đứng bên cạnh mới nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Ôi chao, nhà cháu còn có cả tủ đông trống à? Ôi trời ơi! Nhà bác chỉ có cái tủ lạnh bé tí thôi! Nhỏ lắm!”

Ngay khoảnh khắc đó, Tiểu Thái bỗng cảm thấy tự hào chưa từng có về cái tủ đông còn chưa được mang về nhà kia, phải nói là, chỉ có người có bản lĩnh như cô mới có thể gọi xe chở tủ đông đến tận nhà vào buổi tối thôi!

---

Tăng Hiểu Đông và Tề Lâm, một người giữ túi, một người chất cá, rất nhanh đã nhét c.h.ặ.t mấy túi ni lông đen căng đầy. Tiểu Thái thì ngơ ngẩn kéo lê mấy túi cá đến gốc cây, vừa run run quét mã thanh toán, vừa chật vật lau mặt:

“Bác ơi, vảy cá, ruột cá, bong bóng cá cũng đừng vứt đi nhé!”

Dù cô không biết nấu ăn, chỉ từng ăn mấy món này trên vỉ nướng, nhưng không sao, mẹ cô sẽ giải quyết hết!

Bà cụ chuyên mổ cá đã làm nghề này bao năm ở trong thôn, chưa từng thấy ai mua cá kiểu này bao giờ. Bà nhìn chằm chằm vào đống cá, nghĩ mãi mà không hiểu nổi dân thành phố có bao nhiêu họ hàng mà cần nhiều cá thế này.

Cũng không hiểu nổi vì sao cá bán 40 tệ một cân mà lại bị tranh mua như thể chỉ có 4 xu một cân vậy?

Nhưng nghĩ lại, mình cầm 150 tệ của Ngô Lan để làm việc này, thế nên rất tôn trọng hỏi:

“Cô có cần tôi c.h.ặ.t nhỏ mấy con cá to này không? Nếu không, tôi sợ cô mang về không nhét vào tủ được.”

Thao Dang

---

Ánh chiều đỏ rực phủ kín mặt ao, tiếng người huyên náo vang dội, tiếng quét mã QR, tiếng rao hàng, tiếng tranh mua lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng nhộn nhịp…

Tiểu Thái thở phào một hơi, nhìn bà cụ nhanh nhẹn làm sạch con cá của mình, tay thì mò mẫm cái cốc của mẹ, rồi ực một hơi trà.

!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trà?!

Trà trong vắt, có chút đắng nhưng lại thơm đến mức khó tả!

Chính là trà của nhà này! Bảo sao mẹ cô buổi tối không chịu uống trà ở nhà, cứ đến đây là phải đổ nước trong cốc đi để lấy nước trà nhà này!

Đây chẳng phải chính là loại trà một vạn tệ một cân hay sao?!

Dưa hấu của cô! Rau xanh của cô! Cả trứng gà giá trên trời mười tệ một quả nữa!

Tiểu Thái cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra hôm nay cô đã đặt chân vào thánh địa ẩm thực rồi! Sao mẹ cô không nói sớm chứ!

Nghe nói mấy hôm nay, chợ rau còn không mua nổi rau nữa!

Cô cũng chỉ vì ở nhà không có gì ngon để ăn nên mới đi ăn đồ nướng thôi mà!

Lúc này, bao nhiêu suy nghĩ ào ào kéo đến, cuối cùng cô chỉ móc điện thoại ra:

"Alo! Phải ông chủ đồ điện không? Giao lúc mười giờ rưỡi đêm có vấn đề gì không? Không vấn đề gì đúng không! Được, tối nay tôi đợi… Đúng đúng đúng, tôi muốn hỏi cái tủ đông kia có đổi cái to hơn được không?... Đúng rồi, cái loại 2599 ấy! Đúng, tôi biết, cái lớn ấy! Có chỗ để! Được được được, tôi chuyển khoản ngay đây..."

Cô vừa cúp máy liền thấy một ông chủ sạp rau ngày càng béo, đang chen chúc trong đám đông, rống giọng đến khản cả cổ:

"Tống Đàm! Tống Đàm! Nhìn tôi đây này! Xe tải lớn của tôi đang đợi trước cửa kìa! Tôi! Cho tôi mẻ cá này đi. Ê ê ê! Cho tôi đi! Các người đợi mẻ sau đi! Tôi nói với khách là tám giờ về bán rồi, cô phải để lại cho tôi chút chứ!!!"

Ông chủ sạp rau, lão Triệu, sắp khóc đến nơi rồi.

Lúc đến, ông còn nghĩ bụng, Tống Đàm này đúng là keo kiệt, mỗi cân cá chỉ giảm cho ông có hai tệ. Ai ngờ đến nơi, nhìn thấy cô ấy gọn gàng bao hết cả ao cá, chọn lựa kỹ càng rồi mới để lại cá tạp.

Kết quả thì sao?

Mẻ cá thứ nhất, ông thậm chí còn chưa kịp chạm vào cái đuôi!

Mẻ thứ hai, vừa vớt lên đã bị tranh sạch, ông còn chẳng chen vào nổi!

Mẻ thứ ba…

Ngay cả con lươn cũng bị một ông chú không chút do dự vơ sạch! Một ông chú thô kệch như thế thì biết ăn lươn kiểu gì chứ?! Lươn mà không xào tỏi ớt thì làm sao thơm ngon được! Hu hu hu, đói quá rồi!

Vừa đói, vừa tức, vừa thèm…

Mọi người không có lý trí nữa sao?! Cá ở chợ rau chẳng phải tươi lắm rồi à? Hôm nay mua đống cá đắt đỏ này về, đến lúc đông lạnh chẳng phải phí của trời sao?!

Cá bốn mươi tệ một cân không phải tiền chắc?!

Lão Triệu tức đến muốn thổ huyết, may mà Tống Đàm vẫn còn nể tình ông, lúc này chen qua đám đông, nói:

"Anh Triệu, vừa rồi tôi nói với cha tôi rồi, cá ở ao nhỏ bên kia để lại hết cho anh nhé. Bên này để họ mua trước đi."

"Tại sao tôi phải đợi chứ?"

Lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, suýt thì rơi nước mắt.

Tống Đàm cũng bất đắc dĩ: "Người ta đi xe riêng tới, lát nữa còn phải làm sạch cá, chắc chắn sẽ mất thời gian, kéo dài đến tối muộn sợ không an toàn."

"Nhưng mà xe của cháu tôi (thằng cháu của lão Triệu ấy – lời Ediotr) cũng chạy quen rồi, xuất phát muộn một chút cũng không sao!"

"Nhưng tôi đã hẹn họ tám giờ tối…"

Lão Triệu ấm ức: Ông cũng muốn tranh thủ mua vài chục cân cá về làm t.hịt ngay trong đêm mà!

Dù sao thì hôm nay ai đến đây điên cuồng cướp cá cũng đều có chung một tính toán.

Rau của nhà Tống Đàm, một hai ngày không mua được thì sau này vẫn có thể mua. Nhưng cá thì sao? Cá này trước giờ chưa từng được bày bán ngoài chợ!

Bây giờ lại còn trực tiếp hạ lưới bắt cá, nếu không tranh thủ thì lần sau muốn ăn chắc phải đợi đến năm sau mất!

Ngay cả trứng gà mười tệ một quả còn ngon đến mức nuốt luôn cả lưỡi, huống hồ là cá bốn mươi tệ một cân, không mua nhanh thì chẳng khác nào tự cắt cơm mình!

Tống Đàm cũng bó tay: "Tôi cũng không ngờ mọi người tiêu tiền lại không có lý trí như vậy…"

Giờ thì sao nữa?

Chỉ có thể thông báo tối mười giờ mới mở bán ở chợ rau vậy.

Cũng may bây giờ đang là giữa hè, mười giờ chắc cũng không muộn lắm đâu nhỉ?