Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 556: Nếu tôi tự làm cá thì sao…



Âm thanh sào tre gõ vào mặt nước vang lên không dứt, trong ao cá lớn quẫy đạp ngày càng dữ dội. Tống Tam Thành chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã cầm lưới đánh cá trên vai, xoay người lấy đà, chuẩn bị ra tay!

Ông chú Bảy đứng bên cạnh cũng hóng chuyện, thấy Tống Tam Thành sắp sửa tung lưới, bỗng nhiên lên tiếng:

“Tam Thành à, anh tính trải lưới hay quăng lưới thế?”

Tống Tam Thành: “…”

Câu hỏi chen ngang này suýt làm ông trật eo!

Ông cúi đầu nhìn lưới trong tay: “Lưới này không lớn, không cần trải từ từ, cứ quăng xuống cho tiện.”

Trải lưới thì phải xuống nước chỉnh từng chút một, cái ao này lớn như vậy, có trải cũng chẳng che hết được. Lưới quá to thì phải có nhiều người cùng kéo, chi bằng chọn loại vừa vặn, đứng trên bè gỗ tung xuống một phát là xong.

Ông chú Bảy nhận ra mình vừa phá đám, bèn giả vờ như không có gì xảy ra, chỉ cười gật đầu: “Vậy được, cố lên nhé, bao nhiêu người đang chờ đấy!”

Quả nhiên, Ngô Lan làm việc đâu ra đấy, chỉ trong chốc lát, cả đội giúp việc trong thôn đã tập hợp đông đủ!

Ở một góc râm mát bên bờ ao, một nhóm các bà các cô đã sẵn sàng, mang theo chậu lớn, dao, kéo, bàn chải, túi nilon, chuẩn bị bắt tay vào việc.

Bên cạnh, đám đông nam nữ cũng xúm lại hỏi giá:

“Làm cá tính tiền sao?”

“Vảy cá với ruột cá không bỏ được không? Để riêng ra ấy?”

“Bong bóng cá có giữ lại không?”

“Còn bộ dụng cụ nào không? Cho tôi một bộ, tôi tự làm cũng được!”

“Bà chủ ơi, cho tôi thêm mấy cái túi nilon đi, tôi mua nhiều lắm!”

Tiểu Thái bị kẹt ngoài đám đông, nhìn mẹ mình ôm cả xấp túi nilon, mặt đầy mãn nguyện, không nhịn được nhảy cẫng lên:

“Mẹ! Mẹ không phải muốn chọn cá à? Cứ để người ta làm đi, lỡ tay mẹ lại bị xước thì không đáng đâu!”

Xe đã đến, tiền cũng chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần đứng một bên chỉ tay năm ngón là được. Đám thanh niên thời nay thật sự không hiểu nổi sao người lớn lại nhiệt tình làm việc đến thế!

Mẹ Tiểu Thái tỏ vẻ khinh thường con gái mình, người không biết làm việc nhà:

“Con xem bao nhiêu người đang mua cá, ai cũng muốn cá được làm sạch, chỉ có mấy người giúp việc thì làm sao xuể? Liệu có tỉ mỉ được không?”

“Mẹ cứ chọn cá trước, chọn xong thì để người ta làm phần chính, mẹ giúp một tay, thế thì nhà mình về sớm hơn rồi còn gì? À mà này, cái tủ đông kia lúc về có chở được không?”

Vừa dứt lời, mặt nước bỗng nhiên vang lên tiếng hò reo.

“Ai u ai u!”

“Quăng lưới rồi quăng lưới rồi!”

Chiếc lưới nhỏ, trông chẳng có gì nổi bật, bị Tống Tam Thành cầm ở đầu, xoay người nửa vòng, vận lực vung ra.

Lưới đánh cá màu xanh đậm mở rộng dần trong không trung, tựa như một bông hoa xoáy khổng lồ đang bung nở. Những đường gân nếp gấp nhanh chóng căng tròn, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, dần dần chìm vào, chỉ còn thấy lờ mờ dấu vết màu trắng phía trên.

Bờ ao thoáng chốc im phăng phắc.

Mãi một lúc sau, đám đông như bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, tiếng ồn ào lại nổi lên.

“Cái này phải có kỹ thuật đấy nhỉ? Nhìn kìa, lưới quăng tròn ghê!”

“Lưới cũng khá lớn đấy chứ!”

“Lần này bắt được bao nhiêu con?”

“Cái đó không nói trước được, có khi chẳng được con nào. Ấy ấy ấy!!! Nhìn kìa nhìn kìa! Sao nhiều cá thế!!!”

“Mau mau mau, kéo lưới lên!”

“Không biết thì đừng làm loạn! Phải kéo từ từ, giữ nhịp. Ê, tránh ra để tôi làm cho!”

Trước khi tung lưới, đám đàn ông trên bờ còn khinh khỉnh nhìn mấy cô mấy bác nháo nhào lên:

Một lũ không biết đánh cá, thú vui của việc bắt cá là ở cần câu với lưới đấy, người ngoài không hiểu được đâu!

Sau khi lưới chạm nước, ai nấy đều nín thở dõi theo.

Đến khi thấy bóng dáng đàn cá.

“Mau mau mau!!! Kéo lưới lên đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ôi chao, lưới này kín mít rồi phải không? Tôi thấy cá quẫy mạnh lắm!”

“Ai u ai u, mạnh thật đấy! Mau kéo tôi lên, tôi sa xuống bùn rồi!”

Chỉ trong chớp mắt, đám đàn ông bên bờ hồ sục sôi, thi nhau nhảy ùm xuống nước như đổ bánh sủi cảo. Chẳng cần biết đang mặc cái gì, từ quần đùi mười tệ đến giày hiệu mấy nghìn tệ, tất cả đều nháo nhào lao vào nước.

Đám phụ nữ trên bờ còn chưa kịp động tay: …

Các bà nhanh chóng thu lại tâm tư xao động, lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng cao quý:

“Nhìn mấy ông kia xem! Biết đánh cá không mà cứ thích nhào xuống nước… chậc chậc chậc!”

Thao Dang

---

Tống Tam Thành lần này quăng lưới thực sự bội thu.

Ông cũng rất vui, đã bao nhiêu năm không đánh cá, không ngờ hôm nay quăng một mẻ, tay nghề vẫn còn nguyên! Nghe xem tiếng hò reo trên bờ, chắc chắn là bị ông làm cho chấn động rồi!

Còn mẻ cá này… ôi chao! Sao mà nhiều thế này! Lưới nặng đến mức kéo không nổi!

Ánh tà dương chiếu rọi lên mặt, vừa nóng vừa chói, nhưng lòng ông lại như muốn bay lên.

Bên mép lưới, một đám đàn ông vạm vỡ cẩn thận kéo lưới, từng chút một, từ giữa ao kéo dần vào bờ.

“Được rồi được rồi!”

“Bên này bên này!!!”

“Mau xem này, trời ạ, con cá này khỏe thật đấy!”

“Để tôi xem nào…”

“Oa, con cá diếc này to ghê!”

“Chắc cũng ba bốn năm tuổi rồi nhỉ! Cá tự nhiên đấy! Nhìn là thấy khác hẳn!”

“Nhìn con trắm cỏ kia kìa, phải hơn chục ký chứ chẳng ít!”

“Hơn chục ký là ngon nhất, to quá lại béo quá, không ngon đâu…”

“Nói gì vậy! Đồ nhà này có cái nào không ngon đâu. Con này tôi lấy! Tôi không sợ béo!”

“Con này còn to hơn! Phải hơn hai chục ký ấy! Tôi lấy con này!”

“Cá trắm đen! Tối nay anh em mình nướng cá đi!”

“Sao không có cá lóc nhỉ, đem ra quán nướng thì hết sảy luôn!”

“Cậu nghĩ gì thế? Nuôi cá lóc trong ao thì mấy con khác sống nổi à? Chắc chắn là đã dọn sạch từ lâu rồi…”

Một đám đàn ông còn đang túm tụm chỉ trỏ, bàn tán rôm rả, nhưng rất nhanh sau đó, một luồng sức mạnh còn kinh khủng hơn chen vào, lập tức đẩy họ sang một bên.

“Ai da mau mau mau chọn cá đi!”

“Cá diếc! Tôi muốn cá diếc!”

“Cá trắng! Cá trắng nhỏ! Tôi muốn cá trắng nhỏ! Hầm với dưa chua thì hết sảy!”

Ồ, thực ra đàn ông vẫn còn chỗ đứng, dù sao họ cũng đang lội trong bùn, mấy bà thím không xuống nổi.

---

Giữa cảnh náo nhiệt, đàn ông đàn bà đều quên béng mùi tanh của cá, quên luôn việc bị vây cá đ.â.m vào tay hay cả quần áo lấm lem bùn đất.

Bọn họ chỉ biết rằng…

Mẻ cá này, đúng là một vụ thu hoạch bội thu! Hahahaha!

Tiểu Thái đứng trên bờ, nhìn đôi giày thể thao của mẹ cô đã dẫm vào bùn, còn cả hội chị em của bà nữa, thấy các bà miệt mài cúi người bắt cá, ném cá, đột nhiên cảm thấy bản thân đứng khoanh tay một bên, từ đầu tới chân đều lạc lõng.

Mà công nhận nhé, cá trông trơn thật đấy!

Ôi trời, hụt rồi!

Con này bự quá! Phải móc vào mang! Ấy ấy ấy, sao lại tuột nữa rồi!

Vây cá, vây cá mà đ.â.m vào tay là đau lắm đấy, nói rồi mà, mẹ cô căn bản không hợp làm mấy việc này!

Nhìn qua thì bắt cá cũng có kỹ thuật thật, nhưng mà không khó lắm. Nếu là cô thì chắc chắn không để con nào chạy thoát đâu…