Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 560: Cho mọi người nghỉ ngơi thôi.



"Nuôi cá này kiếm tiền cũng ghê phết đấy chứ..."

Đêm khuya, sau khi tính toán xong xuôi mọi khoản, Tống Tam Thành hài lòng ra mặt.

Ngô Lan cũng vui vẻ cười tít mắt: "Vẫn là con gái tôi có bản lĩnh, làm cái gì cũng được. Hơn hẳn cha nó. Cha nó có núi, có đất, có ao cá, thế mà bao năm nay tôi có thấy đồng nào đâu. Thế mới nói, trông mong ông chồng thì chi bằng trông mong con cái!"

Tống Tam Thành: "..."

Không cãi lại được, chỉ có thể ôm bực trong lòng.

Thao Dang

Yến Nhiên nhìn cảnh tượng gia đình này mà không nhịn được bật cười: "Dì ơi, tình cảm nhà dì tốt thật đấy! Cả thôn cháu thấy cũng hòa thuận lắm, hôm nay ai cũng đến giúp một tay mà!"

Ôi trời, nào có giúp không công đâu, Ngô Lan vội ghi nhớ: "Mấy người giúp làm cá, mỗi người 150 tệ đấy nhé!"

Tiền nong thì cũng không phải vấn đề lớn, chủ yếu là...

"Mai xong xuôi rồi, có phải cũng nên mang ít cá sang biếu nhà Mao Trụ không?"

Đúng, đây mới là căn nguyên của phiền phức.

Trương Mao Trụ là người thật thà, không thích nói nhiều. Trước đây giúp rang trà, mấy tháng trời cũng chẳng hé răng nửa lời, đủ để thấy nhân phẩm ra sao.

Nhưng trà thì khác, dù ngon hay dở cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Còn cá thì không giống. Hôm nay đánh cá ngay trước mắt cả thôn, bán cũng công khai minh bạch. Mà những người giúp đánh cá đều là đến để giúp nhà mình, giờ lại đề cập đến chuyện tiền công, trong mắt người trong thôn chẳng khác nào xem thường họ.

Bình thường, giúp nhau một tay cũng là chuyện tình cảm, tôi giúp nhà anh làm cá, anh biếu tôi ba con năm con, lần sau tôi có việc thì anh giúp lại...

Đây mới là cách sống quen thuộc, phù hợp với nếp sinh hoạt trong thôn.

Mọi năm, khi tát ao bắt cá vào mùa đông, có ai nói đến tiền công đâu!

Hôm nay mọi người vẫn không nhắc đến, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, hương vị cá nhà mình… giấu không nổi nữa rồi.

Ngô Lan thở dài: "Sớm muộn gì cũng phải lộ thôi. Lần trước còn có người đòi mua dưa hấu nhà mình đấy! Khiến tôi ngại đỏ cả mặt..."

Trong thôn, đồ tự trồng tự làm, dù có khách sáo mời nếm thử vài miếng cũng không đến mức mở miệng đòi mua.

Vậy mà nhà mình, đồ ngon quá, còn cứ phải che che giấu giấu, khiến một người vốn thẳng thắn như Ngô Lan cảm thấy không được tự nhiên.

Mai mang cá đi biếu, coi như chính thức công khai luôn rồi.

"Không sao." Tống Đàm đã tính toán từ lâu, bằng không thì cô đâu có đẩy nhanh tiến độ bán cá như thế.

"Mẹ à, nhà mình trồng trọt đều nhờ giáo sư Tống chỉ đạo cả, đồ ngon hơn người khác là chuyện bình thường thôi, dù sao cũng đầu tư đến mấy triệu rồi mà!"

Giáo sư Tống: "…Hả?"

Gì cơ? Chỉ đạo bao giờ? Chúng tôi còn chưa chính thức bắt tay làm gì mà?

Còn nữa... đầu tư mấy triệu? Mấy triệu nào? Cô nói tiền thuê núi hay công thức bí mật của các người vậy?

Bốn thầy trò nghe mà mơ hồ, nhất thời chẳng biết phản bác kiểu gì, đành ngầm thừa nhận.

Tống Đàm nhẩm tính:

"Ngày mai con đặt thêm vài cái lồng bẫy vớt nốt số còn sót lại. Cái ao nhỏ này dọn sạch rồi thì số cá tôm dư ra chia hết cho các chú bác giúp đỡ hôm nay."

"Cả cô, cậu nhà mình cũng biếu một ít. Nhân tiện để anh Ngô Lôi và anh Trương Yến Bình nghỉ ngơi một chút."

Nói đến đây, Tống Đàm quan tâm nhìn Ngô Lôi, mỉm cười: "Anh Ngô Lôi, hai tháng nay anh làm việc vất vả quá rồi. Nhưng mà anh ấy à, làm gì cũng phải để người nhà biết mình đang cố gắng chứ! Vừa hay, mang ít cá về, xem như là tiền thưởng của anh."

"Về nhà dỗ dành cậu mợ em cho tốt, còn cả bạn gái nữa. Thanh niên ấy mà, cứ cắm đầu làm việc thôi là không được đâu đấy!"

Việc Ngô Lôi có nghỉ hay không không quan trọng, chủ yếu là Trương Yến Bình với Tần Quân cũng được nghỉ theo. Giờ trên núi chẳng còn gì để làm, cả nhà nghỉ ngơi lấy sức, đúng lúc có thể coi như kỳ nghỉ hè!

Mà thật sự nếu có gì cần làm...

Tống Đàm liếc nhìn Yến Nhiên và mấy người kia, trong lòng thầm nghĩ: Bọn họ làm được khối việc luôn ấy chứ!

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tống Đàm nói có lý quá đi mất!

Ngô Lôi nghĩ mà thấy đúng thật, mình ở đây dậy sớm thức khuya, người nhà cũng chẳng ai biết xót. Lệ Lệ còn đang giận dỗi cãi nhau với mình nữa chứ. Không được, không thể tiếp tục im lặng như vậy, mình phải dốc chút tâm tư để họ hiểu được công sức của mình mới được!

Quả nhiên, vẫn là Tống Đàm có đầu óc!

Không hổ là em họ của anh ta, vẫn là Tống Đàm có suy nghĩ chu toàn!

Chuyện anh ta có cưới được Lệ Lệ hay không, có khi còn phải nhờ Tống Đàm giúp một tay nữa!

Nghĩ đến đây, bao nhiêu mệt mỏi vì làm việc suốt cả ngày bỗng tan biến, cả người như được tiếp thêm năng lượng. Anh ta nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài, nhiệt huyết sôi trào, vội nói đầy quyết tâm:

“Được! Tống Đàm, em yên tâm, anh không phải loại người vô trách nhiệm. Dù đang nghỉ phép, ngày mai anh cũng phải làm xong việc rồi mới đi!”

Tống Đàm mỉm cười, công lao lớn lao ẩn giấu chẳng ai hay.

Giáo sư Tống không nhịn được liếc anh ta hai cái, cứ thấy có gì đó là lạ… Nhìn thêm lần nữa.

Ơ kìa, sao lại giống hệt biểu cảm của đám sinh viên trong lớp mình thế này?

Tăng Hiểu Đông thì tiếc nuối: “Giá cá các người bán cho người trong thôn rẻ quá, lỗ mất rồi…”

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, trong thôn, chuyện tình cảm không chỉ tính bằng giá cả.

Ngô Lan cũng thở dài: “Ban đầu giấu giếm là chuyện bất đắc dĩ vì hoàn cảnh, sợ người ta biết đồ tốt rồi cố tình giở trò.”

Cả thôn ai cũng có chút họ hàng dây mơ rễ má, lại toàn người già yếu, nếu ai đó vì ghen tị mà quăng gói thuốc chuột xuống ao cá, e rằng đến thần tiên cũng chẳng chịu nổi!

Vậy nên dù có hào phóng đến đâu, giấu được thì vẫn phải giấu.

Bây giờ thì tốt rồi, nhà mình đã có nền tảng vững chắc trong thôn, mọi người cũng có thể nhận việc làm từ nhà mình, ngay cả cụ già bảy tám chục tuổi cũng được chia phần nhờ ông nội. Dù thế nào đi nữa, cũng không còn ai sẵn sàng chơi trò “cá c.h.ế.t lưới rách” nữa.

Huống hồ, sắp tới nhà mình không bán đào, không bán rau, cũng không bán cá, ao hồ núi rừng đều để trống, có xảy ra chuyện gì thì tổn thất cũng là nhỏ nhất.

Giống như Tống Đàm đã nói, giấu không nổi thì thôi, cũng đến lúc để mọi người thấy được lợi ích rồi.

Chỉ có như vậy, sang năm mới có thể giữ được nhiều người ở lại quê nhà.

Ai cũng hiểu lý lẽ đó, chỉ có Tăng Hiểu Đông vẫn xót ruột: “Nếu vận chuyển nhanh được, tôi cũng muốn mua vài chục cân mang về nhà!”

Bọn họ ở đây ăn sung sướng như thần tiên, cứ nghĩ đến người nhà là lại thấy xót xa.

Huống hồ, chia sẻ vốn là bản năng của con người. Đồ ngon thế này, đâu thể chỉ có mình hưởng thụ chứ?

Có điều, cá tôm trong ao chủ yếu ăn tươi mới ngon, đến vận chuyển đông lạnh còn không hiệu quả.

Thế là, người khác mua mà bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, sốt ruột khỏi nói!

Ngay cả giáo sư Tống cũng vậy.

Sáng nay ông đã mua cả chiếu cói, làm sao có thể quên được món cá chứ! Chẳng qua hôm nay bận rộn quá nên không tiện mở lời thôi.

“Cái đó có gì khó!”

Bây giờ Tống Đàm coi trọng sức lao động lắm, thể hiện rõ ràng qua từng chi tiết nhỏ:

“Thấy mấy con cá trắng nhỏ ban nãy không? Đừng coi thường chúng nhỏ, ăn vào mới thấy thơm ngon vô cùng! Ngày mai xem mọi người muốn bao nhiêu, tôi nhờ người làm khô trên lửa nhỏ cho, không chỉ làm món ăn vặt mà còn có thể đem về kho với cà chua xanh hoặc dưa cải chua, đảm bảo ngon ngất ngây!”

À nhắc mới nhớ, cô còn phải gửi ít cá khô cho bên Thủ đô nữa!

Vội vàng dặn dò: “Mẹ, mai nhớ để riêng ra bốn mươi cân làm khô, con có người cần gửi tặng.”

“Được được!” Ngô Lan đã quen với việc trong nhà có gì ngon đều gửi đi, nghe thế lập tức gật đầu:

“Cái ao nhỏ nhà mình, cá con kiểu này nhiều lắm!”

Loại cá nhỏ cỡ nửa bàn tay, ở đây gọi là cá trắng. Nếu đem chiên giòn hoặc sấy khô, rắc chút muối lên, có thể ăn không cả đĩa. Thường thì một lần sẽ làm sẵn hơn chục cân, hoặc để đông lạnh, hoặc để nơi khô thoáng.

Lúc ăn, nếu kho chung với ớt và cà chua xanh, rồi lấy nước chan vào cơm cháy giòn tan…

Húp sột soạt một cái, không ăn hết hai bát cơm lớn thì ta chịu thua!

Haiz, thèm quá đi mất!