Tối qua lão Triệu không ăn được cơm tối, canh cánh trong lòng suốt cả đêm. Sáng sớm lúc năm giờ, nhà Tống Đàm vừa thức dậy, ông ấy đã chầu chực sẵn trước cửa!
Vốn định lên án chuyện tối qua bị Tống Đàm chơi một vố, ai dè vừa mở miệng, không hiểu sao lại thốt ra câu.
“Có gì ăn sáng không?”
Có gì hả?
Sáng sớm đã phải đi bắt cá, toàn việc nặng nhọc, tất nhiên phải ăn thứ gì chắc bụng một chút. Tối qua ông chú Bảy cố tình nấu sẵn một nồi cơm để sáng nay ăn, lúc này, ông cầm muôi gõ gõ:
“Cơm chiên trứng với ngồng tỏi, ăn không?”
Ngồng tỏi xanh mướt thái khúc, đảo cùng trứng vàng ươm và cơm nguội, trong chảo còn có mấy miếng t.hịt kho rim cháy cạnh, lại thêm một bát canh bột mì trắng muốt hơi chua chua…
“Ôi chao! Sáng sớm ăn thế này không bổ dưỡng đâu nha!”
Lão Triệu mặt mày hớn hở, nhanh tay múc ngay một bát đầy, cách ăn của ông ta còn kém dinh dưỡng hơn! Một bát cơm chan một muôi canh bột mì, quấy cho sệt sệt, dùng đũa kéo một góc cơm nóng hổi lại rồi xới một miếng to cho vào miệng.
Vị mặn mà giòn tan của t.hịt ba chỉ cháy cạnh, vị cay nồng nhẹ của ngồng tỏi vừa chín tới, mùi thơm ngậy của trứng vàng ươm, cùng với niềm vui sướng tột độ từ tinh bột mang lại…
Ngon quá!!!
Vừa cắm đầu cắm cổ ăn, ông ta vừa lên mặt dạy dỗ cháu trai: “Ăn từ từ thôi, sáng sớm mà ăn no căng thế này không tiêu hóa được đâu. Ôi trời, ngày thường ăn ít cháo trắng dưa muối cũng tốt mà…”
Ông chú Bảy chỉ thấy ngứa mắt với kiểu người như thế, ăn mà mồm cũng không chịu ngừng!
Nhưng mà…
Lúc này, ông cụ tinh đời bỗng quay sang hỏi Tống Đàm:
“Đàm Đàm này, hôm nay bán cá thì bớt lại một ít đi, để nhà mình ăn nhiều hơn.”
Tống Đàm ngẩn người: “Vậy hay là để lại mấy chục con cá lớn?”
Lão Triệu nghẹn luôn!
Thật sự nghẹn luôn! Tới mức trợn trắng mắt!
Ông ta ôm ngực, rồi bị thằng cháu trai nắm tay thành nắm đấm, đ.ấ.m thùm thụp sau lưng, khó khăn lắm mới thở được, bèn nghe thấy ông chú Bảy nhẹ nhàng nói:
“Ừ, cứ để lại nhiều một chút, dù sao cũng còn nửa năm nữa mới đến Tết, không thể để nhà mình không có cá mà ăn được.”
“Đúng rồi, tôi thấy ông chủ Triệu làm ăn cũng khá đó, vậy nên một lát nữa mấy con cá không đẹp mã thì đừng bán cho ông ấy, không thì khó mà bán lại… Ví dụ như mấy con cá trắng nhỏ, tôm đồng gì đó, cứ để nhà mình ăn là được rồi.”
Lão Triệu ôm ngực, lúc này lòng dạ ông ta cũng như cái bát cơm suýt nữa thì vỡ tan!
Ông ta vội vàng nhảy dựng lên: “Tống Đàm! Tôi không kén chọn đâu! Tôm đồng, cá trắng, cá trê bùn gì tôi cũng lấy hết!”
Thao Dang
Nhưng Tống Đàm chỉ lắc đầu: “Không được, tôm đồng bán sỉ ở chợ cũng phải 30 tệ một cân, hôm qua là vì ít hàng nên mới không chọn lựa mà bán. Hôm nay nếu ông muốn mua giá 38 tệ một cân thì tôi lỗ nặng, vậy nên thôi không bán.”
Tôm đồng ở vùng này kích cỡ không lớn, con to nhất cũng chỉ bằng ngón tay út. Màu xám xanh, vỏ trong suốt, t.hịt đặc biệt tươi ngon, rất có sức sống, trông y hệt mấy con tôm trong tranh "Tôm" của Tề Bạch Thạch.
Hồi nhỏ, tụi con nít ở đây mà mò được mấy con trong ruộng lúa hay ao làng thì chỉ cần bứt đầu là có thể cho ngay vào miệng nhai!
Tươi, ngọt, không hề tanh!
Nhưng bây giờ thì không được nữa.
Thứ nhất, tôm càng đỏ đang dần tràn lan, môi trường nước cũng xấu đi, không còn chỗ cho tôm đồng sống.
Thứ hai, bây giờ ai cũng sợ ký sinh trùng! Đồ ăn sống từ sông suối, tốt nhất là không nên ăn.
Dù sao thì, cẩn thận vẫn hơn.
Thứ ba, tôm đồng quá mong manh, vớt lên là không thể giữ lâu trong nước, bình thường muốn gặp được ngoài chợ chỉ có thể dựa vào vận may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lão Triệu quýnh lên: “Giá cả có phải nói c.h.ế.t đâu! Nếu không hợp lý thì mình thương lượng lại mà, sao lại nói không bán là không bán luôn vậy?”
Phải nói, ngay cả bản thân ông ấy cũng muốn mua tôm đồng lắm!
Mang về xào với hẹ thì thôi rồi! Thơm nức! Đưa cơm! Ông ấy có thể ăn liền hai bát to!
Tống Đàm thật sự suy nghĩ.
Nhưng mà tôm đồng không nói trước được có thể vớt bao nhiêu, với lại, giá này nếu không phải 60 tệ một cân thì cảm thấy không đáng bán! Nhưng mà 60 tệ một cân, liệu có bao nhiêu người chịu mua? Huống hồ loại này không thể nuôi giữ lâu…
Thôi, thôi, không bán nữa, như ông chú Bảy nói, giữ lại cho nhà ăn thì hơn!
Dù sao thì món này ăn hao lắm, cả nhà ăn một bữa là hết một thố to, bán đi chẳng đáng.
Nghĩ vậy, Tống Đàm quyết định luôn: “Vậy lát nữa xem thử, cá trắng nhỏ có khi cũng khỏi bán đi!”
Mấy con cá nhỏ tầm mười centimet, đem chiên giòn rồi kho lên thì xương mềm t.hịt ngọt, chẳng lo hóc xương. Một mình cô có thể ăn hết một đĩa, đúng là ăn không bõ.
Mới bữa sáng chưa ăn xong mà hàng trong tay đã bớt đi hai món, lão Triệu vừa ôm bát cơm chiên thơm phức, vừa thèm thuồng, vừa đau lòng, lúc này chỉ hận tháng này mình chưa đi thắp hương!
Bằng không sao lại ra nông nỗi này!
Trái lại, đứa cháu trai thì không màng thế sự, chuyên tâm ăn cơm, chẳng mấy chốc đã đến bát thứ ba, húp rột rột một hơi đầy thỏa mãn!
Chàng trai thật thà ăn no còn tốt bụng khuyên giải lão Triệu:
“Cô chủ Tống đối với chúng ta cũng tốt lắm, không thì chú nghĩ xem, hai ba tiếng đường đi, tôm mang về kiểu gì cũng c.h.ế.t quá nửa…”
“Hơn nữa, cá trắng nhỏ sơ chế rất cực, đến lúc đó mình còn phải trả thêm tiền công cho người ở chợ, tính ra cũng không lời!”
“Cứ mấy con cá to ấy, mang lên cửa hàng, khách chọn rồi mình làm tại chỗ, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lão Triệu: …
Ông ngậm nửa miếng cơm, nhìn thằng cháu trai đang đ.â.m sau lưng mình, hận không thể hét lên: Một thanh niên khỏe mạnh như vậy, sao lại mọc ra cái miệng chứ?!
---
Sáng sớm, Trương Mao Trụ cùng mấy người phụ giúp hôm qua đã chờ sẵn bên hồ.
Thấy Tống Tam Thành đi tới, lại không còn đám khách thành phố chen chúc như hôm qua, mấy người sốt ruột hỏi ngay: “Tam Thành, cá hôm qua anh bán thật bốn mươi tệ một cân à? Bây giờ cá đắt đến vậy sao?”
Thật sự là tranh nhau mua điên cuồng!
Mấy người này nghĩ mãi từ tối qua đến giờ mà vẫn không hiểu nổi, cá thì tại sao lại…
Bên này, Tống Tam Thành không có ý định giấu giếm, nhớ lại lời dặn của Tống Đàm, liền tỏ vẻ dửng dưng, nhẹ nhàng bâng quơ đáp:
“Thật đấy! Hôm qua mấy người cũng có mặt còn gì, giá đó rõ ràng mà.”
Hôm qua ông thả lưới quá nhiều, sáng nay eo còn hơi nhức, giờ nhân tiện xoa bóp một chút, vừa xoa vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào…
Càng nghĩ càng thấy nghiêm túc, thành ra lại càng giống như cái giá bốn mươi tệ một cân là chuyện hiển nhiên.
Quả nhiên!
Ông trả lời một cách thản nhiên, nhưng Trương Mao Trụ cùng mấy người còn lại lại tròn mắt kinh ngạc:
“Bây giờ thầu ao cá lời đến mức này sao? Cá bán tại chỗ thì thôi đi, sao còn có người tranh nhau mua. Ban đầu tôi còn tưởng anh thuê người đóng giả khách nữa cơ!”
“Làm gì có chuyện đó!”
Tống Tam Thành phất tay: “Mấy người không thấy nhà tôi đầu tư vào cái hồ cá này nhiều thế nào đâu. Không nói đâu xa, hôm qua có một ông anh nhỏ con đi theo lên núi, nhớ chứ? Trông thì bình thường thôi, nhưng có biết là ai không?”
“Tôi nói ra, đời này chắc chúng ta cũng chưa gặp qua người nào lợi hại như vậy đâu, giáo sư Tống của Viện Nông nghiệp, cực kỳ nổi tiếng đó!”
“Mấy người lên mạng tìm thử đi, trên Douyin có video về ông ấy đấy, còn có cả trang trên Baidu nữa! Những người như vậy đều do Đàm Đàm mời về để giúp ao cá, vườn rau, đồi trà nhà tôi đó!”