Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 565: Du lịch thì ăn gì?



Người ở nông thôn có câu: "Hưởng phúc lúc trẻ không phải phúc, hưởng phúc khi già mới là có phúc!"

Họ còn có câu nữa: "Hưởng phúc con cái mới là phúc thật sự!"

Giờ đây, Tống Tam Thành chính là đang ở giai đoạn đó, già rồi, con cái lại có tiền đồ.

Trước đây, nhắc đến Kiều Kiều nhà họ Tống, ai trong thôn mà không thở dài? Hai vợ chồng này e là đến lúc nhắm mắt vẫn còn lo cho con trai mất thôi! Dù sao thì làm chị gái, sau này gả đi cũng phải lo cho nhà chồng mà!

Thao Dang

Nhưng giờ thì tốt rồi, Tống Đàm chẳng nói chẳng rằng đã có khí phách lớn như vậy, vừa làm là vay tận mấy trăm vạn!

Bây giờ ai cũng biết, người có bản lĩnh mới vay được tiền ngân hàng! Mà ngân hàng từ bao giờ quan tâm đến mấy người dân quê như họ chứ?

Nghe nói nhà này còn có cả một giáo sư Tống từng lên tin tức ở lại, nếu không có chút quan hệ thì mời đến nổi chắc?

Đúng là lợi hại, thật sự lợi hại!

Tống Tam Thành, ai mà ngờ ông lại có phúc lớn thế này chứ!

Ôi chao, con bé Tống Đàm này, vốn nghĩ nó xinh đẹp, học hành giỏi giang, sau này tìm một chỗ tốt, thỉnh thoảng có thể lo cho nhà họ Tống cũng đã là không tệ rồi. Nhưng giờ xem ra...

Bảo sao không ai trong thôn giới thiệu đối tượng cho nó!

Người ta có bản lĩnh như thế, ai mà xứng cho nổi!

Một đám đàn ông ngồi đó, trên mặt ai nấy đều nghiêm túc, nhưng trong lòng thì hóng chuyện đến sắp nổ tung!

Ngửi mùi trà thoang thoảng, thổi thổi cho nguội bớt, rồi nhấp một ngụm...

Phải nói sao đây! Tiền tiêu vào đâu thì chỗ đó tốt!

Họ chưa từng uống mấy loại trà danh tiếng khác, nhưng vị trà này, đúng là xứng đáng với mấy trăm vạn thật đấy!

Tống Tam Thành cầm chén trà, nhìn đám người trong thôn từ chuyện "Tống Đàm có bản lĩnh vay mấy trăm vạn", nói đến "Tống Tam Thành về già có phúc"...

Rồi lại vòng về…

"Bảo sao nhà này xây hoành tráng thế, hóa ra là vì Tống Đàm có bản lĩnh vay mấy trăm vạn!"

Chủ đề cứ xoay tới xoay lui quanh mấy trăm vạn, nói chung là chẳng liên quan gì đến ông.

Vẫn là Ngô Lan từ trong bếp ra cứu ông một mạng:

"Ăn cơm thôi! Tam Thành, mau lấy rượu ra, trưa nay mấy anh em uống vài ly nào!"

Ở nông thôn, tiếp khách thì nhất định phải có rượu!

Tống Tam Thành vội vào nhà lấy rượu, cũng chẳng phải loại gì đắt đỏ, chỉ là một chai không rõ ai tặng, tầm hơn trăm tệ một chai mà thôi.

Đến lúc cả nhóm bước vào phòng ăn, ai nấy đều tròn mắt:

"Chà! Phòng ăn nhà anh khí phách quá đấy!"

Chứ còn gì nữa, bàn tròn to, phòng rộng rãi, muốn ngồi ba mươi người cũng thừa sức!

Mà trên bàn, để thể hiện thành ý đãi khách, vẫn là bốn cái chậu to tướng!

Một chậu cá trắm cỏ kho hành, hành lá xanh rờn cắt thành từng khúc rải đầy, còn có rau húng quế tươi non phủ lên, mùi cá kho thơm nức mũi, xộc thẳng lên não!

Một chậu tôm đồng xào hẹ, màu xanh của hẹ hòa với màu cam đỏ của tôm, sắc màu tươi rói, nhìn mà chảy nước miếng!

Một chậu trứng xào ớt xanh, trứng gà trong nhà tự đẻ, xào lên một chậu đầy, vàng óng ánh, phồng to trong dầu nóng, thơm đến mức ông chú Bảy không nhịn được, trước khi xào còn tranh thủ rán riêng hai quả ăn trước!

Thơm không chịu nổi!

Chậu cuối cùng thì khỏi phải nói, rau dền xào, tím rịm cả một mảng! Vừa hay, thấy ánh mắt Tống Đàm nhìn sang, ông chú Bảy còn đắc ý nói:

"Sao nào? Hạt giống rải ở góc ruộng cũ trồng t.h.u.ố.c lá ấy, chẳng thèm chăm mà vẫn lên tốt ghê chứ! Giờ vẫn còn non, ta hái về nấu đấy!"

Cả căn phòng đều ngập tràn trong hương thơm đậm đà nhưng không hỗn loạn, làm mọi người đứng ngây tại chỗ.

Phải nói, đây cũng chẳng phải lần đầu họ ăn cơm ở nhà Tống Đàm.

Nhưng lúc trước đến giúp đỡ, ngoài ruộng vẫn chưa có gì! Thịt thà, trứng, cá, đều phải mua từ trấn trên.

Thỉnh thoảng có thêm ít rau dại, ngon thì ngon, nhưng số lượng có hạn.

Tay nghề của ông chú Bảy thì miễn bàn, mấy người này đến giờ còn nhớ mãi không quên.

Nhưng đem cái mùi vị trong ký ức so với hiện tại, chưa cần ăn, chỉ riêng cái mùi này thôi cũng đủ đánh tan sạch sành sanh những gì trong quá khứ rồi!

"Ôi trời ơi... thơm quá đi mất..."

Trương Mao Trụ ngồi đó, cầm đôi đũa, trừng mắt nhìn chằm chằm, mãi mới lắp bắp được mấy chữ.

Những người khác càng khỏi nói, lúc này họ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến vị "giáo sư Tống lợi hại kia" nữa, trong đầu chỉ còn hai chữ: ĂN CƠM!

Mà khéo thay, giáo sư Tống cùng đám học trò của ông cũng đang... nuốt nước bọt.

Phải đến khi Tống Hữu Đức và ông bà ngoại của Tống Đàm đến nơi, mọi người mới bừng tỉnh.

Tống Tam Thành cầm chén rượu, định nói đôi câu, nhưng liếc mắt liền thấy chú cá trắm cỏ béo mập trong chậu, ấy da, mùa này cá trắm cỏ mà béo thế này, bụng nó có trứng cá không nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lỡ mà gắp một miếng, bên trong lộ ra trứng cá vàng ươm, thơm phức thì...

Húp!

Ông dứt khoát giơ ly rượu lên:

“Không nói nhiều nữa, mọi người ăn thôi! Rượu ai tự rót nhé! Đúng rồi, trong nồi còn có canh tuyết nhĩ, đừng quên nha!”

Được lắm!

Ai còn quan tâm đến rượu nữa chứ? Mau ăn thôi!

---

Ở nhà thì toàn cá t.hịt ê hề, trong khi đó, Trương Yến Bình đang ở tận Hải Thành thì chán nản đặt đũa xuống.

Ngước lên, anh ta thấy Tần Quân đang ung dung gắp một con cua to chậm rãi bóc vỏ, còn Kiều Kiều thì cắm đầu ăn món trứng hấp nhím biển…

“Chỉ có mình tôi kén ăn thôi à? Sao hai người còn ăn ngon lành thế?”

Nếu hỏi thì chỉ có thể nói là hối hận!

Hối hận thứ nhất. Tay quá rộng rãi!

Chạy đi cái nhà hàng vách núi gì đó, bị cuốn theo vòng xoáy hâm mộ của mọi người, đến nỗi lật tung cả balo lên!

Hối hận thứ hai.

Lúc xếp hành lý rõ ràng vẫn còn chỗ trống, tại sao lại không nhét thêm ít đồ vào chứ?

Dưa chua cũng được, đồ muối cũng được, tương ớt xanh hay ớt tỏi bằm cũng đều được.

Tại sao mỗi người chỉ mang có hai chai thôi chứ!

Giờ thì hay rồi, không có đồ ăn kèm, đến ăn hải sản ở Hải Thành cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Cua thì tươi, t.hịt cua thì ngọt, trứng hấp nhím biển cũng có vị đặc trưng, tôm tích thì béo tròn, hoàn toàn khác xa với loại khô queo mà họ ăn ở Vân Thành!

Nhưng mà!

Nhưng mà vẫn thiếu thiếu gì đó! Cái hương vị linh hồn đó!

Trương Yến Bình đầy ai oán nhìn hai người đối diện. Mới qua một ngày mà anh ta cảm giác mình gầy đi ít nhất hai ký rồi.

Tần Quân: …

Anh ta chậm rãi đặt con cua xuống, vẻ mặt đầy sự mất kiên nhẫn:

“Cậu im miệng được không?”

“Vốn dĩ đồ ăn chẳng ngon rồi, chẳng qua đã đến đây rồi, không ăn thì cũng chẳng còn gì khác. Cậu còn cứ lải nhải mãi… Cậu không đói à?”

Rồi anh ta quay sang nhìn Kiều Kiều đang thở dài:

“Anh Yến Bình, anh kén ăn quá rồi!”

Trương Yến Bình tủi thân:

“Đói, chính vì đói nên càng phải kén chọn!”

Từ nhỏ anh ta đã biết cách ăn uống, nếu không kén chọn, làm sao trong nhà có thể tìm được nhiều loại trái cây ngon như vậy?

Nếu không kén chọn, một gã đàn ông trưởng thành như anh ta làm sao có thể sống ung dung ở trong thôn với mức lương một hai ngàn tệ mỗi tháng chứ?

Người trong thôn còn chẳng thèm để mắt tới số tiền đó nữa kìa!

Tần Quân đang lau miệng thì chợt khựng lại.

Anh ta quay sang Kiều Kiều:

“Kiều Kiều, biển thế nào? Đẹp không?”

Kiều Kiều gật đầu lia lịa:

“Đẹp lắm ạ! Ở nhà đâu có thấy biển rộng thế này!”

“Ừm,” Tần Quân gật gù, “Vậy thì nhân lúc em còn ba vạn chưa tiêu hết, chúng ta về đi.”

Anh ta tỏ ra hết sức dịu dàng mà dạy dỗ:

“Tiền của Kiều Kiều là do em tự mình kiếm được. Lần này chúng ta tiêu ít một chút, lần sau còn có thể dẫn ba mẹ đi xem biển nữa. Đây cũng là một cách hiếu thảo.”

Kiều Kiều ngẩn người:

“Hả?”

Nhưng Tần Quân giọng điệu ôn hòa mà thái độ lại kiên quyết:

“Hơn nữa, Kiều Kiều còn thể hiện rất tốt, tiến độ học tập cũng theo kịp rồi. Vậy nên thầy quyết định thưởng cho Kiều Kiều hai con Ultraman!”

“Bây giờ, chắc là hàng đã được giao đến nhà rồi.”