Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 572: Gợi ý mới nghe có vẻ không đáng tin.



Trương Yến Bình bỗng nhiên tỏ ra khí phách, nhưng không phải vì anh ta thật thà, không có tâm cơ, mà là tâm cơ của anh ta nhiều lắm!

Thứ nhất, đây là giáo sư Tống! Đồ do ông ấy giới thiệu có thể tệ được sao? Nếu thật sự không tốt, chẳng phải là tự tát vào mặt mình à!

Thứ hai, dù có không tốt thật, anh ta cũng nhìn ra con người giáo sư Tống rồi, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy áy náy, mà áy náy thì sẽ tìm cách bù đắp…

Thứ ba, lúc ăn cơm Tống Đàm có nói, giáo sư Tống dẫn theo ba sinh viên, còn có thể giúp một tay, mà lại miễn phí nữa! Gặp được người tốt thế này, anh ta nói vài câu lọt tai chẳng phải cũng hợp lý sao?

Chỉ có điều, giáo sư Tống lại không nghĩ như vậy, lúc này còn đang do dự một cách thận trọng:

“Gia vị cũng không rẻ, bây giờ đặt số lượng lớn như vậy, nhỡ không phù hợp thì sao? Hay là gửi mẫu thử trước rồi xem mùi vị thế nào đã?”

Trương Yến Bình thầm tính toán, gửi mẫu mất hai ba ngày, thử mùi vị lại hai ba ngày, sau đó đặt hàng rồi gửi tới lại mất thêm hai ba ngày nữa… Tính ra, cửa hàng online sẽ trống hàng ít nhất một tuần!

Trời thì nóng thế này, nếu cửa hàng không có hàng bán, có khi anh ta lại bị kéo đi bẻ ngô mất! Mà anh ta nghe nói mấy ngày nay trong nhà đang chuẩn bị bẻ ngô rồi…

Nghĩ đến đây, Trương Yến Bình càng thêm kiên quyết:

“Không sao đâu, giáo sư Tống! Thầy nói được thì em tin một vạn phần! Không cần thử!”

Thật đáng thương cho giáo sư Tống, sống đến chừng này tuổi, người nào mà ông chưa từng gặp! Nhưng kiểu như Trương Yến Bình, trông đen nhẻm, vạm vỡ, nói chuyện lại chân thành phóng khoáng thế này, thì đúng là lần đầu tiên gặp phải!

Lòng ông càng thêm xúc động, không nhịn được mà nói:

“Thực ra tôi có một ý tưởng, chỗ này của các cô cậu cũng rộng, sau này nếu cần nhiều gia vị, có muốn tự trồng không?”

"Hả?"

Tống Đàm lập tức ghé lại gần: “Trồng gia vị?”

“Đúng thế!” Giáo sư Tống gật đầu, nói: “Tôi thấy sau núi nhà các cô cậu có trồng một cây đại hồi, còn có cả tiêu xanh và tiêu đỏ nữa. Vì chúng chưa chín nên tôi không biết chất lượng ra sao… nhưng nhìn tốc độ sinh trưởng và tỉ lệ kết trái, đúng là rất xuất sắc!”

“Điều này chứng tỏ thổ nhưỡng và nguồn nước ở đây rất phù hợp.”

Nói đến vấn đề chuyên môn, ánh mắt giáo sư Tống liền sáng rực, nhưng nhanh chóng ông lại nhớ ra một chuyện:

“Không được, tôi chợt nhớ ra, mùa đông bên các cô cậu có tuyết rơi, nhiệt độ thấp nhất có khi xuống tới âm sáu, âm bảy độ đúng không? Đại hồi và tiêu có thể chịu được, nhưng thảo quả thì không.”

“Tôi vốn định đề nghị, sang năm có thể mở rộng quy mô trồng nấm mộc nhĩ và tuyết nhĩ trong rừng hạt dẻ của các cô cậu.”

“Còn trong thung lũng, gần hồ nước, có thể chọn một góc để làm vườn cây ăn quả. Dưới tán cây có thể trồng thảo quả, các cô cậu biết loại gia vị này chứ? Trồng không khó, không đòi hỏi nhiều ánh sáng.”

“Nhưng nó không qua được mùa đông, mà còn thích hợp với vùng có độ cao lớn, khí hậu ẩm ướt…”

Sau khi tính toán một hồi, giáo sư Tống đành tiếc nuối bỏ cuộc:

“Là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo… Quả nhiên không phù hợp.”

Tống Đàm thì chẳng mấy bận tâm:

“Không sao, gia vị dùng không nhiều, sau này cứ trồng thử một ít ở mấy góc đất trống là được.”

Chỉ có điều, ông chú Bảy đứng nghe nãy giờ lại cảm thấy tiếc rẻ:

“Không trồng được à? Tôi còn tính trồng ít để tự phối gia vị ướp t.hịt nữa. Nếu làm thành gói gia vị, chắc chắn sẽ rất thơm! Dùng không nhiều, nhưng cũng có thể bán trên cửa hàng online…”

Trương Yến Bình lập tức đau lòng, cứ như tận mắt thấy tiền bay mất vậy!

Anh ta không cam tâm:

“Thật sự không qua nổi mùa đông sao? Bên này nhà chúng tôi cũng không phải lúc nào cũng âm sáu, âm bảy độ đâu, chỉ có lúc lạnh nhất thôi, phần lớn thời gian chỉ âm ba, âm bốn độ.”

Giáo sư Tống cũng bất đắc dĩ:

“Tiêu thì không sao, nhưng thảo quả nhiệt độ dưới 10 độ là ngừng phát triển. Nếu xuống dưới 1 độ, thì càng nguy hiểm hơn…”

Thao Dang

Tề Lâm vẫn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng:

“Thầy, em nghĩ có thể thử xem.”

Giáo sư Tống suy nghĩ một chút:

“Em muốn dùng màng phủ để giữ ấm? Nhưng như vậy thì chi phí trồng sẽ cao lắm. Hơn nữa, mùa hè thì sao? Nó cũng không chịu nóng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Có một chỗ có thể trồng được.” Tề Lâm lắc đầu.

Dù độ cao ở đây không đủ, nhưng… Anh ta từng đi đến nơi có độ cao phù hợp, và nông sản ở đó chẳng cái nào sánh được với đồ nhà Tống Đàm!

Nếu đã vậy…

“Chỗ đất dốc gần hồ nước có thể làm vườn cây ăn quả, chọn những loại cây to một chút, tầng trên che nắng khoảng một nửa, bên dưới có thể trồng thảo quả, khi nó cao khoảng một mét hai thì có thể ngắt ngọn, mà đa số cây ăn quả đều cao hơn mức này.”

Tề Lâm vừa nói vừa làm động tác minh họa:

“Tống Đàm, phía sau núi nhà cô, chỗ thung lũng có một góc, hôm trước chúng ta đi qua đó, chỗ đó khá mát, đo thực tế là 33 độ.”

Phải biết rằng, lúc đó chỗ khác đều nóng tới 38 độ rồi!

“Thảo quả thích hợp với nhiệt độ từ 10-25 độ, nếu che bóng thích hợp thì chắc cũng tạm đạt yêu cầu…”

Nói đến đây, chính anh ta cũng hơi chột dạ: “Thôi bỏ đi, vẫn khó lắm… Dù sao đây vốn không phải là loại cây trồng ở vùng này, đổi cái khác đi.”

Không được đâu!

Tống Đàm ngăn lại: “Anh nói thêm xem, còn chỗ nào khó nữa?”

Nghe cũng thú vị mà… Chủ yếu là trồng xen không tốn diện tích. Mà ông chú Bảy thì đang nghe chăm chú lắm!

Là một bà chủ đạt chuẩn, đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của đầu bếp chứ!

Tề Lâm: …

Tề Lâm đành căng da đầu nghĩ tiếp:

“Còn về chuyện qua đông… thì tùy khí hậu, khoảng từ tháng 8 đến tháng 12 đều có thể thu hoạch. Sau khi thu xong có thể c.h.ặ.t bỏ lá già, đến xuân lại mọc chồi mới… Nếu vậy, mùa đông có thể dùng rơm hoặc phủ màng giữ nhiệt, chắc cũng có thể thử xem sao.”

Giáo sư Tống cau mày.

Thầy trò bao năm, Tề Lâm hiểu rõ ý giáo sư, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng rực của Tống Đàm lúc này, anh ta chỉ có thể gắng gượng nở nụ cười: “Tôi nghĩ là, không có nhiều loại cây ưa bóng râm lắm, trồng xen trong vườn cây ăn quả, coi như một thử nghiệm đi.”

“Nếu thật sự không qua nổi mùa đông, nhưng năm đầu tiên đã thu hoạch xong, với giá bán của nhà Tống Đàm, dù không lời cũng chẳng lỗ bao nhiêu, đúng không?”

Từ đây có thể thấy, Tề Lâm đúng là không thích hợp làm việc độc lập.

Phải biết rằng, phần lớn những người cần chuyên gia nông nghiệp tư vấn đều muốn kiếm tiền! Nếu lợi ích kinh tế không cao, họ sẽ lập tức rút lui ngay!

Mà nếu còn nói thêm một câu “có thể lỗ vốn”… Lỗ bao nhiêu cũng là lỗ!

Huống hồ, cây cối trên đời có vô số, lựa chọn nhiều như vậy, ai lại tự tìm phiền phức làm gì chứ?

Nhưng Tống Đàm thì khác!

Trước hết, cô tò mò về hương vị. Sau đó… cô chắc chắn mình sẽ không lỗ. Nếu có lỗ, thì cô cũng chịu được!

Nhìn ông chú Bảy đi, mắt ông ấy cũng sáng rực lên rồi!

Thậm chí còn sốt sắng tính toán: “Thảo quả có vị khá nồng, lượng dùng không nhiều lắm. Nếu Đàm Đàm trồng, sau này ta phối một gói gia vị ướp thịt, những thứ khác có thể mua, nhưng nhà có gì thì dùng nấy… Hương vị chắc chắn sẽ rất đặc biệt!”

Tống Đàm chợt bừng tỉnh!

Tuyệt diệu!

Muốn kiếm tiền vẫn là phải học hỏi ông chú Bảy!

Nếu nói vậy, không chỉ trồng thảo quả, các loại gia vị khác như hoa tiêu, đại hồi cũng có thể thử xem! So với thảo quả thì yêu cầu trồng trọt của chúng có vẻ thấp hơn nhiều!

“Được!”

Tống Đàm quyết định ngay: “Vậy trồng loại này! Còn chọn loại cây ăn quả nào, mọi người nghĩ thêm đi?”

Giáo sư Tống: …

Bất ngờ thật đấy, bảo không phù hợp, bảo dễ lỗ vốn, mà Tống Đàm vẫn muốn thử!

Nhưng mà, ông đến là để giúp chứ không phải để phá đám, liếc nhìn Tề Lâm một cái. Đề tài này rất đáng để sinh viên theo dõi và tích lũy kinh nghiệm.

Vì thế, ông cũng đưa ra một giải pháp bù đắp:

“Thảo quả cần độ ẩm cao, nếu vậy, sao không trồng xen thêm một số loại nấm có giá trị kinh tế cao?”