Đi theo đoàn phim?
Lục Xuyên bất giác nhớ đến người bạn chuyên viết kịch bản của mình.
Ba tháng trời vùi đầu làm biên kịch, trở về thì gầy sọp, mặt mũi hốc hác, nghỉ ngơi nửa năm mà vẫn không có cảm hứng sáng tác. Hễ ai hỏi tới, là lập tức càu nhàu đầy bất mãn:
“Kịch bản sửa đi sửa lại, nửa đêm nửa hôm còn bị gọi dậy chỉnh sửa! Đạo diễn muốn sửa, nhà sản xuất muốn sửa, đến tổ đạo cụ cũng chêm vào ý kiến, bảo rằng đầu tư ít thì đừng có đòi hỏi cảnh quay hoành tráng!”
“Cuối cùng ngay cả tổ diễn viên quần chúng cũng góp ý, bảo là nhà sản xuất đừng làm cảnh quay quá tám người…”
“Mà kinh nhất vẫn là diễn viên chính! Chăm chỉ, thuộc thoại kỹ lưỡng, kết quả là thuộc sai mà không chịu NG (những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại) khiến mạch phim rối loạn, tôi lại phải sửa tiếp!”
“Biên kịch? Đến c.h.ó còn không thèm làm!”
Hồi tưởng lại bộ dạng bốc hỏa của đối phương, Lục Xuyên rùng mình một cái, vội vàng từ chối: “Tôi không có kinh nghiệm làm biên kịch đâu, trò chuyện thì được, nhưng đi theo đoàn thì miễn.”
Viên Phong cũng là người hiểu chuyện, nghe vậy cười ha hả: “Hiểu mà, hiểu mà! Người ta chỉ hỏi thôi, chuyện này không có trong hợp đồng. Hơn nữa, với giá trị của cậu, làm biên kịch là một mức giá khác rồi.”
“Vậy thì khỏi nhắc nữa. Chờ dự án chính thức khởi động rồi tính tiếp. Trước mắt vẫn còn lắm việc phải làm.”
Vừa nói, anh ta vừa thu dọn đồ đạc: “Muốn mua gì không? Tôi tiện đường ghé chợ.”
Lục Xuyên nghĩ ngợi, trong nhà dưa muối, tương ớt, đồ khô đều đủ cả, chỉ thiếu mỗi thịt. Thế là dứt khoát đáp: “Vậy mua ít t.hịt đi, muốn ăn loại nào thì tự chọn.”
Được luôn!
Tay nghề nấu nướng của Lục Xuyên ấy hả…
Thật lòng mà nói, nếu anh ấy không làm tác giả mà mở quán cơm nhà làm, chắc chắn cũng hốt bạc! Viên Phong thu dọn xong, lập tức vắt chân lên cổ chạy biến, trước khi đi còn tiện thể nói vu vơ một câu:
“Tôi đi giao hợp đồng cho tác giả đây.”
---
Tống Đàm thực sự đã nhận được tin nhắn của Lục Xuyên:
“Cảm ơn, tôi đã nhận được đồ, rất ngon. Nhưng không cần gửi thêm đâu, tôi hiểu lòng tốt rồi. Tôi đã theo dõi cửa hàng, sau này có nhu cầu sẽ tự đặt.”
“Ngoài ra, nhà tôi có ít rượu trắng, không ai uống, nếu cô nhận thì cứ để gia đình thử.”
Hai người chỉ có chút giao tiếp qua các đơn hàng vận chuyển, nói thẳng ra là chẳng quen thân gì mấy. Vì vậy, từng câu từng chữ của Lục Xuyên đều phải cân nhắc rất kỹ lưỡng, thậm chí còn thấy trả lời cái này còn khó hơn cả viết truyện!
Nhưng Tống Đàm chỉ lướt qua một cái, rồi nghĩ, đã tặng thì phải tặng tiếp chứ! Không thì vết bỏng của người ta chịu uổng à?
Dù sao cũng phải bồi bổ từ từ chứ?
Thế là đáp lại bằng một tin nhắn vạn năng:
“Được.”
Sau đó ném điện thoại sang một bên, chạy đi giúp Tiểu Trương bê thùng hàng, một cái thùng vuông vức, to đùng, bên ngoài đề tên người nhận là cô. Nhớ lại tin nhắn vừa rồi, cô còn tưởng ai đó gửi hết cả kho rượu đến đây rồi.
Nhưng lúc mở ra, bên trong xếp từng hộp acrylic vuông vức, chứa toàn Ultraman với đủ kiểu dáng khác nhau…
Tống Đàm: …
Tiểu Trương: …
Thao Dang
Chỉ có Kiều Kiều là hét lên vui sướng, vứt luôn hộp trà trên tay, lao tới:
“Thầy Tần! Đây là quà cho em sao? Nhiều quá trời quá đất luôn!”
Tần Quân thò đầu từ trên tầng xuống: “Đúng rồi, hôm trước thầy bảo có hai món quà, cái này chậm một chút, hôm nay mới giao tới.”
Kiều Kiều sung sướng ôm từng hộp lên lầu: “Em sẽ bày chúng ở phòng khách, phòng sách, cả phòng ngủ nữa!”
Nghĩ một lát, lại chớp chớp mắt nhìn Tống Đàm đầy mong chờ:
“Chị ơi, chị mua cho em một cái tủ được không? Nhiều quá, kệ cũ không đủ chỗ nữa.”
Tống Đàm bỗng dưng thấy nhức đầu!
Một trăm mấy chục con này, mua cái tủ cỡ nào mới nhét vừa đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Huống chi, cái kiểu “xếp vào tủ” trong suy nghĩ của Kiều Kiều, chắc chắn không phải là nhét vào đại rồi đóng cửa lại, mà là phải bày biện trang trọng, trưng bày đẹp đẽ!
Dù nhà có rộng rãi, cũng không đủ chỗ mà bày hết đống này đâu nhỉ?!
Tống Đàm hắng giọng, nghiêm túc nói:
“Là thế này, làm người không thể quá tham lam. Ban đầu em thích Sero, bây giờ lại thích Diga, ít nhất cũng phải có thứ tự trước sau chứ?”
“Nếu không thì dù có bày hết ra, mắt em cũng chẳng thể nhìn hết được. Mấy món bị bỏ sót không được nhìn tới, chẳng phải sẽ cảm thấy tủi thân sao?”
“Hay là thế này đi, tất cả các Ultraman đều cất vào tủ. Hôm nào em xem phim về Ultraman nào thì lấy mấy món liên quan đến Ultraman đó ra bày, em thử nghĩ xem, thế chẳng phải có cảm giác nghi thức hơn sao?”
Kiều Kiều ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy thật!
Cậu nhóc lập tức gật đầu: “Chị, chị thông minh quá! Em đi sắp xếp ngay đây!”
Anh chàng Tiểu Trương đứng một bên nhìn Tống Đàm với ánh mắt khó tả: “Nhà cô rộng thế này, đâu đến mức không bày nổi chứ?”
Tống Đàm vẻ mặt tang thương: “Anh không hiểu đâu, ban đầu tôi cứ tưởng Ultraman chỉ có một. Sau đó tôi mới phát hiện, hóa ra có hơn trăm con, thậm chí còn có cả đống quái vật đi kèm. Giờ Ultraman bày ra rồi, sau này quái vật đặt ở đâu đây?”
Tiểu Trương: …
Anh ta lau mặt một cái, xoay người lại xe chuyển phát nhanh lấy thêm mấy thùng hàng:
“Đây, tôi thấy trên nhãn dán là thực phẩm, nhà cô còn phải mua đồ ăn từ bên ngoài à?”
“Không phải.” Tống Đàm mở thùng: “Là mấy loại gia vị tôi đặt.”
Hoa tiêu hôm qua đã về rồi, người bán rất hào phóng, đặt năm cân mà gửi đến tận bảy cân, nói tặng hai cân cho giáo sư Tống nếm thử.
Giáo sư Tống không nhận, thế là phần lời rơi vào tay Tống Đàm.
Hôm nay hồi hương, đại hồi, lá nguyệt quế cũng đã đủ, trà cũng phơi khô rồi…
Tối nay có thể thử công thức trứng trà mới chưa nhỉ?
Cô ôm đống gia vị trong tay, dứt khoát chui vào bếp.
Ông chú Bảy nhìn một loạt thùng hàng mà cô cầm trong tay, lúc này vừa ngửi thử vừa nếm một chút, không nhịn được mà cảm thán:
“Vẫn là giáo sư Tống có mắt nhìn! Mấy loại mà ông ấy giới thiệu, ta tìm khắp chợ cũng chẳng thấy, đúng thật là đồ tốt. Cái phẩm chất này, cái mùi này, thơm nồng ghê!”
Vừa nói vừa nhanh nhẹn chia gia vị ra đặt vào từng cái đĩa:
“Mấy loại này là các tỉ lệ khác nhau, lát nữa ta ghi lại, phân loại ra, tối nay nếm thử xem cái nào ngon.”
“Nếu chọn được rồi, bên con đặt hàng gia vị, bên này có thể lên mạng bán luôn.”
Trước mặt chất đống từng cân gia vị, mà mỗi gói gia vị làm trứng trà chẳng cần bao nhiêu, chắc cũng đủ làm bảy tám trăm gói, đủ cho đợt đầu tiên bán hàng rồi.
Tốt quá!
Tống Đàm xoa tay: “Chờ trứng trà lên kệ, thì cho anh Yến Bình với mọi người nghỉ phép đi!”
Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ông chú Bảy, mấy tháng nay ngày nào cũng nấu ăn, có muốn nghỉ phép không?”
“Hơn nữa chờ trên núi khởi công, đến lúc đó bên đó cũng phải lo cơm nước, gạo mì t.hịt rau thì con định đi mua ở chợ, nhưng còn đầu bếp, ông có người nào phù hợp không?”
Ông chú Bảy im lặng.
Trước kia ông từng dạy đồ đệ, nhưng mà đồ đệ đó… không nhắc tới thì hơn.
Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Ta thì không cần nghỉ, nghỉ ở nhà mình cũng vẫn phải nấu ăn thôi, ở đây đông người còn vui, đồ ăn lại ngon.”
“Còn đầu bếp chuyên nấu bếp lớn… để ta hỏi thử xem, con định trả lương bao nhiêu?”
Ông nhận 5000, nhưng đây là quê nhà, ăn uống ở nhà Tống Đàm cũng khác biệt.
Nhưng trên núi thì không thể tính như vậy được, chưa nói cái khác, trước tiên chỗ ở của công nhân tính sao đây?
Tống Đàm đã có chuẩn bị: “TôConi bàn với ông nội rồi, trước mắt có thể cho mọi người ở nhà ông, chờ trên núi xây nhà xong, đúng lúc sửa lại căn nhà cũ của ông nội luôn.”
Nói đi nói lại, bình thường một đầu bếp không phải người địa phương, lương thế nào mới hợp lý đây?