Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 580: Mùa hè khó mà từ chối.



Chuyện đầu bếp cụ thể thì ông chú Bảy vẫn phải suy nghĩ thêm, còn bên này, Tề Lâm vừa cười khổ vừa cúp điện thoại.

"Sao thế?" Tăng Hiểu Đông ở đây mấy ngày, học tiếng địa phương cũng nhanh, lúc này tò mò hỏi.

"Không có gì," Tề Lâm bất đắc dĩ nói: "Bà con quê tôi gọi đến, muốn mua cá khô, tôm khô..."

Tề Lâm nói người ta không bán, họ còn không tin, cứ nghĩ là bị từ chối khéo, ép hỏi giá cho bằng được.

Tề Lâm: …

Cuối cùng, anh gửi cho họ một đoạn video quay cảnh mọi người mua cá, ồn ào nhốn nháo, hình ảnh thì quay đại cho có, dù sao thì, mức giá 40 tệ một cân cũng bị hét đến khản cả giọng...

Đầu dây bên kia, ông chủ tiệm tạp hóa thôn Thổ Câu im lặng.

Chẳng lẽ... người ngoài giàu đến vậy sao? Cá 40 tệ một cân mà còn tranh nhau cướp! Ở chỗ họ thiếu nước, cá địa phương bán ra còn chưa từng đạt tới mức giá này!

Lâm tử này giỏi thật đấy!

Ông ta thở dài cảm thán, quay đầu nhìn thấy vợ mình đang vừa hớn hở hát vừa hầm cá, còn chuẩn bị chảo dầu nóng để chiên tôm...

Bỗng dưng cảm thấy chột dạ.

---

Bên này, Tống Đàm đang bàn chuyện nghỉ hè với Trương Yến Bình: "Từ tháng Ba đến giờ mọi người chưa có ngày nghỉ nào ra hồn, đợi mai khi trứng trà chính thức lên kệ, mọi người cứ nghỉ một tháng đi."

Cô tính toán: Công việc sắp tới cũng chỉ là chuẩn bị nguyên liệu ướp trứng trà, khai hoang trên núi, còn đồng ruộng thì chẳng cần chăm sóc gì nhiều.

Đợi đến tháng Chín khi khai hoang xong, bắt đầu dựng nhà làm nông trại, lúc đó quay lại là vừa đẹp!

Vả lại, dù mỗi ngày Kiều Kiều không có nhiều tiết học, nhưng thằng bé cũng nên có kỳ nghỉ hè chứ…

Quan trọng nhất là, Trương Yến Bình bị cô giữ lại mấy tháng rồi, chưa được về nhà lần nào (dù thật ra là do anh ta không muốn về), chắc dì cả sắp cằn nhằn lắm rồi!

Còn về phần Ngô Lôi...

Cái đó đơn giản là thêm vào cho đủ số thôi.

Nhưng Ngô Lôi lại không nghĩ vậy, anh ta chỉ biết mình đã thể hiện xuất sắc nên mới được Tống Đàm đặc cách cho về nhà lấy lòng cha mẹ, tiện thể dỗ dành Lệ Lệ…

Quả nhiên, vẫn là anh em họ ruột, em họ luôn suy nghĩ cho mình!

Còn đối với Trương Yến Bình, đây đúng là một cú sốc trời giáng!

"Không nghỉ có được không?"

Anh ta vừa thoát khỏi cái nơi có đồ ăn dở tệ ngoài kia, còn chưa kịp ăn được mấy bữa ngon đã phải nghỉ phép về nhà! Mà về nhà không chỉ không được ăn ngon, còn phải đối mặt với kỳ thi công chức!!!

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

Tống Đàm cũng có chút chột dạ, chuyện là, lúc Trương Yến Bình mới đến, là một chàng trai trắng trẻo mũm mĩm, mỗi khi đi dạo quanh chợ, ai cũng khen dễ thương.

Bây giờ nhìn lại, anh ta vừa cao vừa to lại đen, lúc này còn nhíu mày, trông không thấy vẻ khổ sở, mà là dáng vẻ hung dữ đáng sợ!

Gửi trả anh ta về cho dì cả như thế này… ơm…

Tống Đàm cũng hơi chột dạ, bèn ấp úng nói: "Cái này… anh Yến Bình à, anh xem anh đi lâu như vậy, chưa về nhà lần nào, dì cả dạo này cứ gọi điện cho mẹ em hỏi thăm ngày càng nhiều… Hay là, anh về một chuyến đi?"

Trương Yến Bình càng đau khổ hơn: "Em không sợ anh về rồi, mẹ anh sẽ đăng ký lớp ôn thi công chức cho anh à?"

Đừng đùa, anh Yến Bình dù không giỏi lao động, nhưng quản lý cửa hàng online thì chưa từng phạm sai lầm nào, nhân tài thế này mà đi thi công chức chẳng phải là lãng phí sao?

Hơn nữa, với hình tượng bây giờ của anh ta… có giống một công chức liêm khiết công bằng không? Rõ ràng là trông như đại ca giang hồ với hình xăm rồng xanh bên trái, hổ trắng bên phải ấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bên kia, Tần Quân cũng khổ sở không kém, hoàn toàn không muốn về nhà.

Ở đây anh ta sống như ở nhà mình, công việc nhàn nhã thú vị, cơ bản không phải thức khuya, ba bữa một ngày đều đúng giờ, vận động vừa đủ… Sức khỏe tốt chưa từng có!

Mỗi tháng còn nhận 5000 tệ tiền lương, tiêu cũng chẳng hết, khoản chi lớn nhất lại là mua Ultraman cho học sinh Kiều Kiều…

Thỉnh thoảng Tống Đàm còn chia cho ít đồ ngon, có thể gởi về nhà làm quà tặng gia đình.

Từ tháng Ba đến giờ, bốn tháng, anh ta đã tiết kiệm được 16.000 tệ, chưa từng có số tiền tiết kiệm lớn như vậy.

Chưa nói đến chuyện ăn uống, đúng là mỹ vị nhân gian!

Về nhà á?

Ngày nào cũng phải thức đêm với khu du lịch nông trại, không nhận được một đồng tiền lương, muốn tiêu gì còn phải chờ cha mẹ “ban ân”.

Mỗi ngày vừa chạy bàn vừa bưng đồ ăn, lại còn kiêm luôn thu mua nguyên liệu, mệt như chó, không đúng! Đám “bảo bối” nhà Tống Đàm còn sống sướng hơn anh ta!

Thế này thì ai muốn về nhà chứ?

Mẹ gọi điện sang, anh ta thậm chí còn bịa luôn là mình có công việc rồi, làm giáo viên! Chỉ là chưa được biên chế thôi!

Mẹ anh ta ngẫm nghĩ một lúc, thấy làm giáo viên cũng tốt, chưa biên chế thì cũng bình thường, nghe nói phải mất cả năm trời, thế là bà mới thôi không càm ràm nữa.

Giờ được nghỉ hè thật rồi… nhưng anh ta hoàn toàn không muốn về!

Chỉ có Ngô Lôi là vui vẻ thu dọn hành lý, cũng chẳng có gì đáng dọn, chỉ vài bộ quần áo (quần áo làm việc cũ đều do Tống Tam Thành tài trợ), tiện thể còn mang chút trà với cá, tôm về cho cha mẹ.

Tống Đàm nói rồi, mấy thứ này trừ thẳng vào lương của anh ta, cứ mang về mà dỗ cha mẹ đi. Ôi trời, sao cô ấy có thể để ý đến những chi tiết nhỏ này nhỉ!

Lần trước mang đào về, mẹ anh ta còn vui vẻ cả buổi, nhắc đến chuyện nhà cửa cũng không phản đối gay gắt như trước nữa.

Chỉ có một vấn đề, lương mỗi tháng ba ngàn, anh ta làm hai tháng, nhận về tám trăm. Sau khi tiêu xài một chút… khụ, giờ còn đúng 186 tệ.

Tháng sau là Thất Tịch, anh ta đang nghỉ hè, trong túi chỉ có hơn trăm tệ… thì phải tặng quà gì cho Lệ Lệ đây?

Thao Dang

Hay là mua vé tàu thường rồi ngồi tàu điện ngầm đến gặp Lệ Lệ nhỉ? Mấy tháng không gặp, anh ta tự mình đến xin lỗi, nói rõ về những nỗ lực của bản thân, để Lệ Lệ thấy làn da đen nhẻm và bàn tay chai sạn vì lao động vất vả của anh ta…

Cô ấy chắc chắn sẽ cảm động!

---

Ba người được nghỉ, hai người mặt mày ủ rũ, khiến đám Tăng Hiểu Đông nhìn mà cũng thấy xót xa. Lúc này, họ không hẹn mà cùng quay sang nhìn giáo sư Tống:

“Thầy ơi, bọn em đang làm dự án nông nghiệp giá rẻ cho vùng nghèo, có đầu thì phải có cuối chứ?”

“Đúng đấy, đây vẫn là đất hoang mà! Một số giống cây bọn em đề xuất chưa chắc đã sống qua được mùa đông, phải theo dõi tình hình chứ?”

“Thôn của Tống Đàm không có nhiều cơ hội phát triển, khó khăn lắm mới có công thức và dự án, dần dần vực dậy được nền kinh tế địa phương… Thầy ơi, nhà cô ấy cũng chỉ là hộ nông dân bình thường, dốc hết gia sản để làm nông nghiệp. Bọn em dù sao cũng phải xuống ruộng thực nghiệm, so với ở đây thì điều kiện ở ruộng thử nghiệm còn đơn giản hơn nhiều.”

Giáo sư Tống trầm ngâm một lúc: “Dự án nông nghiệp phụ thuộc vào nhân lực, cũng phụ thuộc vào thiên thời, có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được… Hai hôm trước, trạm thí nghiệm ở biên giới gửi tin cho tôi, nói năm nay bị mưa đá, nông dân địa phương mất trắng cả vụ mơ rồi…”

“Nếu đã vậy, thì chúng ta cứ ở lại thêm một thời gian, hỗ trợ thêm chút nữa.”

“Bọn họ là nông dân bình thường, không có kênh tiếp cận giống cây tốt, nếu các em biết giống nào ưu tú, có thể giúp thử nghiệm luôn.”

“Thực ra, mấy hôm nay tôi cũng đang nghiên cứu về cây táo trưởng thành, đã có chút manh mối rồi. Đợi vài hôm nữa nhờ người xác nhận, là có thể bàn với Tống Đàm để lên kế hoạch.”

“Còn về cây thảo quả, Tăng Hiểu Đông, tôi nhớ em từng ở trạm thí nghiệm Vân Quý, có thể hỏi thử bên đó xem có giống nào chịu lạnh, chịu nóng tốt không. Hiện đang là mùa hè, có thể gửi thêm vài giống về thử nghiệm.”

Đúng là giáo sư có khác!

Yến Nhiên và mọi người nhìn nhau, sau đó cười hì hì đầy ẩn ý.