Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 596: Người ta mới đến, nể mặt chút chứ!



Đừng nói là hài lòng hay không, mắt Vân Vân trừng to suýt nữa lồi ra ngoài!

Lố bịch!

Cô là tay lão luyện trên sàn đấu Taotao Bao, nhìn thấy cái giá này dĩ nhiên sẽ không hiểu lầm, nhưng cả cửa hàng chỉ bán mỗi chiếu cỏ thì có quá đáng quá không?!

Những món giá 99999, bấm vào bất kỳ cái nào, kéo xuống phần chi tiết sản phẩm là sẽ thấy dòng chữ đỏ to tướng được ghim đầu trang.

[Hết hàng rồi, thực sự hết hàng rồi! Dù có đặt hàng với giá 99999 cũng không có đâu! Ngược lại còn phải hoàn tiền, làm đội ngũ chăm sóc khách hàng vốn đã bận càng thêm bận, trì hoãn việc lên sản phẩm mới… Bạn có nỡ lòng nào không?

Kỳ nghỉ hè này không có nhân viên trực tổng đài, xin mọi người tự mua sắm, cảm ơn đã thông cảm.

Nếu có sản phẩm mới, mọi thông tin chi tiết sẽ được cập nhật trong phần mô tả, mọi người vui lòng tự xem, đừng hỏi nhân viên, vì không ai trả lời đâu.

Nhân viên CSKH bé nhỏ đau khổ bước vào kỳ nghỉ hè, dù nghỉ rất thích, nhưng lại không được ăn mấy món này nữa…]

Thông báo này là do Trương Yến Bình ngồi trên xe viết vội trước khi rời đi, bởi vì Tống Đàm đúng thật là rất hay không xem tin nhắn trong hệ thống, hoặc có xem cũng lười trả lời!

Trương Yến Bình nghĩ đến việc về nhà mà trong lòng đau khổ vô cùng, thế là viết ra dòng thông báo nửa thật nửa đùa này.

Càng đọc Vân Vân càng tức.

Cửa hàng kiểu gì thế này?

99999 ai mà không biết là giá treo cho vui chứ, ai thèm mua?! Mà còn cần ra thông báo này sao?

Với lại, đây là nhân viên chăm sóc khách hàng trên Taotao Bao, chứ đâu phải sinh viên Taotao Bao, nghỉ hè cái gì chứ? Lố bịch hết sức!

Vân Vân lầm bầm, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe tiếng cha cô thúc giục:

“Đừng nhìn cái chiếu cỏ đó nữa, nhà mình có rồi, không mua! Mau thoát ra cho cha xem livestream đi, người ta đang ủ rượu kìa!”

---

Bên này, nồi chưng cất đang hoạt động, chiếc cốc nhỏ đặt bên dưới đã bắt đầu hứng từng giọt nước nhỏ chảy xuống.

Ông chú Bảy đứng bên cạnh giảng giải:

“Đây là rượu đầu, những giọt đầu tiên này có độ tinh khiết cao, gần như cồn vậy, không uống được đâu, cứ đựng riêng ra đi.”

Ông còn cầm theo một chiếc cốc đo lớn:

“Đợi rượu chưng cất được một lúc thì mới đổ vào đây, chúng ta bỏ đầu bỏ đuôi, chỉ lấy phần giữa, đó mới là rượu ngon!”

Nói rồi hít sâu một hơi hương rượu bốc lên trong không khí, vẻ mặt say mê vô cùng:

“Hầy, bữa trưa phải có vài món nhắm thôi!”

Tống Hữu Đức đứng bên, điếu cày vẫn dắt bên hông, không nhịn được mà đi vòng vòng hai vòng:

“Một vò lớn như này, chắc phải chưng lâu lắm nhỉ? Có thể thu được bao nhiêu rượu đây?”

Thơm quá, thơm quá!

Ông ngửi mà suýt nữa không nhịn được, muốn mở chai Mao Đài mà bí thư Tiểu Chúc từng mang đến! Dân quê chính gốc như ông, cả đời có khi nào được uống loại rượu ngon đến thế đâu? Thậm chí còn chẳng biết rượu ngon thì có mùi vị ra sao.

Ông chú Bảy vừa chờ đợi vừa đắc ý vô cùng. Đồ ngon thế này, nếu không nhờ ông đề xuất làm rượu, có khi đã mang cho heo ăn mất rồi.

Cái nhà này, thực sự không thể thiếu ông được!

Thế là ông càng vênh mặt nói lớn:

“Rượu là tinh hoa của ngũ cốc! Quý lắm đấy! Ba trăm cân cao lương này cùng lắm chỉ chưng cất được một trăm cân rượu thôi.”

Tống Tam Thành đứng bên tính toán một chút, rồi cười khoái chí:

“Một trăm cân cũng nhiều đấy chứ, nhà mình chắc uống không hết nổi.”

Nhà họ ấy à, tuy thỉnh thoảng cũng làm vài ly, nhưng không nghiện rượu, tửu lượng cũng chẳng ra sao, mỗi bữa uống hai lạng là tạm đủ, nhiều hơn là chịu không nổi.

Chỉ có ông chú Bảy là tửu lượng khá hơn chút, nhưng ông lớn tuổi rồi, biết giữ gìn sức khỏe, cũng đã nhiều năm không động đến rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tống Đàm tuy không hứng thú lắm, nhưng cô hiểu rằng rượu ngon khó kiếm, bèn nhanh nhảu nói:

“Không sao, lát nữa con đi mua vài cái chum sành, uống không hết thì niêm phong lại, càng để lâu càng thơm.”

Sau này có dịp cần tặng quà, tiện tay đưa một vò, hừm! Không tin người ta không động lòng!

Bên này, ông chú Bảy vẫn thao thao bất tuyệt:

“Sang năm cao lương nhớ trồng nhiều vào, rượu này không chỉ chưng cất được rượu cao lương đâu. Có men rượu năm nay rồi, năm sau cũng có thể ủ rượu đào xanh.”

“Gạo nếp nhà mình ủ thành rượu nếp ngon thế nào, thì cái này cũng sẽ ngon y vậy! Sau này nếu đi núi gặp rắn rết gì đó, còn có thể ngâm rượu thuốc, chữa phong thấp trật đả hiệu quả lắm…”

Được được được! Đất đai rộng rãi, giờ nói trồng gì Tống Đàm cũng gật đầu đồng ý hết.

Thế nhưng mấy người tán gẫu cả nửa ngày, lại thấy giáo sư Tống vẫn im lặng không nói lời nào.

Tống Đàm vừa định hỏi ý kiến ông, thì thấy ông quay đầu lại, mắt sáng long lanh, hai má đỏ bừng, vừa như kích động, lại vừa có chút ngại ngùng:

“Rượu này… rượu này…”

“Thầy ơi, để em nói thay cho thầy nhé!” Tăng Hiểu Đông lập tức mặt mày hớn hở.

“Tống Đàm, không giấu gì cô, thầy của bọn tôi bình thường cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích uống hai lạng rượu nhỏ để thư giãn.”

Tề Lâm cũng cố nhịn cười: “Đúng là chỉ hai lạng, vì nếu nhiều hơn một chút là thầy say luôn.”

Yến Nhiên thì càng khoa trương, nháy mắt liên tục: “Thầy tôi ngại không nói đấy, thực ra thầy muốn xin một ít rượu nhà cô!”

Nói xong, cô vội vàng bổ sung: “Nhưng không phải xin không đâu! Không xin không đâu nhé!”

Lần này, chẳng đợi cô nói hết câu, giáo sư Tống đã kích động chen vào: “Em không phải đang muốn một lô cây táo à? Tôi tìm hiểu giúp em xong rồi! Cả mấy giống rau giống lúa em muốn, không cần bỏ một xu nào, tôi lo hết!”

Chỉ cần đổi lấy rượu này là được.

Tống Đàm lập tức bật cười.

Cô thầm nghĩ, sao lại thế nhỉ? Ở với đất đai, với sinh viên lâu rồi, con người ta cũng trở nên đơn thuần như vậy sao?

Giáo sư Tống dù không mở miệng đòi, thì mấy chai rượu này cô vẫn sẽ tặng. Với người thật thà, phải dùng cách thật thà mà đối đãi. Chuyện nhân tình phải làm trước, chứ đâu thể đến lúc cần nhờ vả mới cuống cuồng chạy đi kết giao được?

Nghĩ vậy, cô hào sảng phất tay: “Thầy yên tâm, mười cân rượu, không thiếu đâu.”

“Còn những người khác, mỗi người hai cân nhé! Mọi người cũng thấy đấy, ba trăm cân cao lương của tôi nhiều nhất cũng chỉ nấu ra được một trăm cân rượu, thật sự không còn dư để tặng nhiều hơn đâu.”

Một trăm cân rượu, mới ra tay đã tặng mất mười sáu cân, vậy còn mong gì hơn nữa?

Tăng Hiểu Đông và mấy người kia cảm động đến suýt rơi nước mắt!

Thao Dang

Bọn họ không phải ai cũng mê rượu, nhưng đúng như Tống Đàm nghĩ, trong cái xã hội trọng tình nghĩa này, nếu sau này gặp chuyện cần nhờ vả, mang theo chai rượu ngon đi biếu, chẳng phải cũng dễ dàng hơn rất nhiều sao?

Nhất là trong thời buổi rượu ngon đắt đỏ như bây giờ.

Nghĩ đến mùi vị của những món ăn lần trước, lại hít hà hương rượu đang lan tỏa trong không khí, ba người họ liếc nhìn nhau, càng thêm chắc chắn rằng đi theo thầy là lựa chọn quá chính xác.

Bảo sao trước khi về quê, thầy còn dặn dò rằng, chính vì nể tình nghĩa mới đến đây.

Phải rồi! Phải là quan hệ thân thiết đến mức nào, tình nghĩa lớn đến mức nào, người ta mới chịu giới thiệu bọn họ đến nơi này chứ? Đây đúng là vùng đất thần tiên mà, ôi ôi ôi…

Không hổ là thầy của bọn họ, nhân mạch đúng là rộng lớn quá trời!

---

Ở một nơi khác, bí thư Tiểu Chúc, người đã giúp bắc cầu giới thiệu, bỗng dưng nghiêng đầu, lấy khăn giấy che mũi, hắt hơi liên tiếp hai cái!

Cô ta cầm chén trà, nhấp một ngụm, rồi trầm ngâm thở dài.

Ai dà, lên thành phố họp bao giờ mới được về đây? Mấy ngày rồi không được ăn cơm nhà lão Tống… Thèm! Thèm quá đi mất!

Ngay bên cạnh cô, hai người đàn ông mặt mày nghiêm túc đang vội vàng nhắn tin.

[Nghe nói cô ấy có bối cảnh từ Thủ Đô đấy! Các cậu có ngửi thấy hương trà không? Từ xa đã thơm nức mũi… Chắc là trà đặc cung đúng không? Chắc chắn là đặc cung rồi!]