Cư dân phòng livestream: …
[Gì đây? Không phải mở hầm rượu sao? Sao lại giống như đang ngâm ngũ cốc thế này?]
[Đúng vậy, không phải mở hũ rót rượu à?]
[Trên TV đều diễn như thế mà, gỡ lớp bùn bịt miệng hũ ra là rượu tràn ra ngay… nhưng mà cái này đâu phải rượu?]
[A a a a a a!!! Mấy người căn bản không hiểu gì hết!!!]
[Rượu ngũ cốc! Rượu nhà Streamer ủ!!!]
[A a a rượu cao lương do Streamer tự ủ… chỉ cần nghĩ đến thôi là biết ngon cỡ nào rồi! Hu hu hu ôm lấy chai Mao Đài sưu tầm của tôi mà khóc đây này!]
[Cầu xin Streamer!!! Làm ơn!!! Cho tôi uống một ngụm thôi hu hu hu…]
Ban đầu, bình luận còn khá bình thường, dù có hơi kích động nhưng vẫn đúng phong cách phòng livestream. Nhưng sau đó, xuất hiện vài dòng bình luận có vẻ… hơi lỗi thời một chút:
[Rượu này có bán không? Ông chủ báo giá đi?]
[Rượu ngũ cốc nguyên chất à! Tuyệt! Ông chủ báo giá đi? Lần trước khi ủ tôi đã hỏi rồi mà không ai trả lời]
[Đúng vậy, báo giá thẳng luôn đi, nếu hợp lý thì tôi mua ngay]
[Ông chủ có thể cho địa chỉ không? Tôi tự đến thử rồi trả giá được không?]
[…]
Mấy câu này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng giữa dòng chảy bình luận lại thấy hơi lạc quẻ. Một lúc lâu sau mới có người đáp:
[Ơ… không có giấy phép, rượu tự ủ thế này không bán được đâu]
[Hơn nữa Streamer còn chẳng đọc bình luận, nói gì đến tin nhắn riêng]
[Đúng đó, địa chỉ Streamer cũng bảo vệ kỹ lắm, gửi hàng cũng chỉ ghi đến trấn nào đó thôi]
Chuyện này không phải do công ty chuyển phát lỏng lẻo, mà đơn giản vì ở vùng núi này, đa phần bưu kiện đều chỉ giao đến trấn, người nhận tự đến lấy. Thành ra ghi địa chỉ chỉ cần ghi tên trấn là được, ai cũng quen rồi.
Nhưng dòng bình luận vẫn chưa dừng lại:
[Đúng rồi, lần bán đào trước có khối người định lái xe thẳng tới luôn, mà mở bản đồ ra mới thấy cái trấn Thanh Khê này có đến cả chục thôn…]
[Rượu à… tôi không thích uống rượu, nhưng cha tôi thích hahaha, gọi ổng vô xem mới được!]
[Khoan đã đừng gọi vội! Nếu thời gian livestream đủ rồi, Streamer có thể tắt ngang đó!]
[Các vị yên tâm! Tôi đã tính thời gian, vẫn còn 45 phút nữa, đủ mà!]
[Không đủ đâu! Chưng cất rượu tốn thời gian lắm!]
[Lấy mẻ đầu tiên ra nếm thử là được rồi…]
[Cười xỉu, mấy người gọi ông chủ nghe lạ ghê… chẳng lẽ không nên như tôi, quỳ xuống mà cầu xin Streamer à?]
---
Trước màn hình, một người đàn ông trung niên hơi mập đột nhiên cau c.h.ặ.t mày, cằm rụt lại, nét mặt vừa khó hiểu vừa khó tin.
Chớp mắt sau, ông ta há miệng hét lớn: “Vân Vân! Vân Vân! Mau lại đây xem, chuyện gì đây? Mua rượu mà còn phải quỳ xuống cầu xin nữa à?”
Cô gái tên Vân Vân đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay cầm điện thoại chiến game vô cùng kịch liệt, căn bản không nghe thấy gì, chỉ lầm bầm chửi rủa: “Vãi chưởng! Vãi chưởng vãi chưởng, mày lên đi! Ấy vãi chưởng, rốt cuộc mày là kiểu ngu si hay thiên tài đây. Gì cơ? Cha? Chờ con chơi xong trận này đã, ôi dồi ôi c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t c.h.ế.t c.h.ế.t.”
Cô đặt điện thoại xuống, không còn chửi nữa, mà ngược lại có chút dáng vẻ “sinh tử coi nhẹ”, tiện tay nhận lấy điện thoại từ cha, giọng điệu cũng hờ hững:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không phải cha thích xem livestream giải trí à? Xem người ta cho heo ăn thế này chưa đủ thư giãn sao? Đứng top bảng xếp hạng luôn đấy. Ơ ơ ơ? Đây là cái gì? Họ đang chưng cất gì thế?”
“Rượu!” Ông cha sốt ruột, cũng ghé sát vào màn hình livestream: “Thấy không, dưới bình luận nói đây là rượu cao lương nấu từ một tháng trước, giờ mới đem ra chưng cất!”
“Ồ ồ ồ.” Cô con gái chẳng mấy hứng thú: “Giờ có nhiều chỗ bán rượu ngũ cốc thủ công lắm mà, cha mới nói quỳ gì cơ?”
“Là cái này!”
Ông cha giơ điện thoại lên, chỉ vào màn hình: “Cha muốn mua, ông chủ không thèm trả lời đã đành, bình luận còn bảo phải quỳ xuống cầu xin nữa!”
Hả?
Livestream không có chế độ tua lại, Streamer cũng không bán hàng hay giải thích gì, bình luận lại trôi nhanh như nước. May mà có thể kéo ngược bình luận lại xem… Vân Vân tốn chút công sức lướt tìm, cuối cùng cũng thấy được câu kia.
[Cười xỉu, mấy người gọi ông chủ nghe lạ ghê… chẳng lẽ không nên như tôi, quỳ xuống mà cầu xin Streamer à?]
Vân Vân: …
Xem hết đoạn trước sau, cô dở khóc dở cười: “Không sao đâu cha, mấy cái này cha đừng để ý, dân mạng chỉ đang chơi meme thôi!”
“Nhưng mà có vẻ có người đang hò hét trong phòng livestream này… Chỉ là rượu ngũ cốc thôi mà, có cần làm quá lên vậy không?”
Thật sao?
Cha của Vân Vân không rành lắm về livestream. Ông nghe nói lão Từ bên cạnh ngày nào cũng dán mắt vào mấy cái livestream, thậm chí còn đổ cả chục ngàn vào đó đến mức cãi nhau với vợ. Trước đây ông vẫn khịt mũi coi thường, nhưng không hiểu sao bây giờ lại có chút tò mò…
Thế là ông bảo con gái tải giúp một cái ứng dụng, nói là cái gì cũng có.
Vì phải dùng thông tin thật để đăng ký nên khi vào, thứ đầu tiên được đề xuất chính là một phòng livestream có cả triệu người xem.
Bên trong, nữ Streamer da trắng như tường vôi, mắt to tròn, trông chẳng khác gì nhân vật trong phim hoạt hình mà Vân Vân hay xem. Eo thì nhỏ, chân thì dài miên man, thậm chí mấy viên gạch lát phía sau còn hơi méo méo kiểu gì đó, làm cha của Vân Vân giật mình một cái…
Phải nói sao nhỉ? Ông cảm thấy mình lớn tuổi rồi, phải có chút gu thẩm mỹ.
Hồi trẻ ông thích Lâm Đại Ngọc, Nguyên Xuân, Dương Quý Phi, Vương Hoàng Hậu. Giờ già rồi thì thích kiểu chiến lang… Thế cũng hợp lý nhỉ?
Dù sao thì, nữ Streamer này trông cứ như yêu quái vậy… Xì! Giờ ông còn chẳng thèm xem Tôn Ngộ Không nữa, lẽ nào lại đi xem yêu quái?
Tóm lại, nói về thứ rượu này, ông cảm thấy mình có thể bàn luận đôi chút!
“Rượu ngũ cốc thì nhiều nơi bán, nhưng chỗ này không phải đang livestream nấu rượu sao? Hơn nữa nhiều người muốn mua vậy, chắc chắn hàng này đáng tin cậy. Nên ta mới định hỏi thử giá… Kết quả là người ta không thèm để ý đến ta.”
“Có một số Streamer như vậy đó, không thích trả lời bình luận. Cũng có thể là do bình luận quá nhiều, họ không đọc kịp, cha xem, phòng livestream này có hơn chục ngàn người, bình luận chạy vèo vèo, không thấy cũng là bình thường…”
Chẳng phải lúc nãy, khi đang cho heo ăn, số người xem mới chỉ có vài ngàn thôi sao? Hơn nữa khi đó, đôi tay cầm sọt rau trông rất trắng trẻo và trẻ trung, sao bây giờ lại thành một ông bác ôm cái nồi chưng cất bằng thép không gỉ rồi?
Vân Vân hơi do dự, nhưng cũng tiếp tục xem.
Tiện thể cô còn giảng giải cho cha mình: “Cha nhìn nè, đôi khi Streamer không trả lời giá cũng không sao, vì chỉ cần có túi mua sắm bên dưới là họ đang bán hàng. Nó giống như nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại vậy đó. Cha bấm vào cái túi này, đây, chẳng phải là cửa hàng trên Taotao Bao của họ sao?”
Thao Dang
Vân Vân bật cười: “Để con xem thử rượu này đã lên kệ chưa, nếu đánh giá tốt thì chúng ta mua nhé.”
Lúc nồi chưng cất bắt đầu hoạt động, Vân Vân cũng nhanh chóng mở cửa hàng trên Taotao Bao.
Cả cửa hàng toát lên một vẻ mộc mạc của nhà nông, chỉ có điều trong danh sách sản phẩm, ngoài chiếc [chiếu cỏ đan thủ công] trên cùng còn hàng, thì những thứ khác như tuyết nhĩ, trà, tương ớt xanh, mật ong… tất cả đều hiển thị giá 99999.
Đúng, không sai, chính là trạng thái không còn hàng nhưng chưa gỡ sản phẩm xuống.
Tất cả là nhờ Trương Yến Bình. Vì trước khi đi, rất nhiều người gửi tin nhắn hỏi tại sao sản phẩm lại bị gỡ xuống, nên anh ta dứt khoát sửa lại danh sách, thêm thông báo, rồi chỉnh giá sản phẩm lên trời luôn!
Này nhé, giá gốc 50, giá mới 99999!
Hỏi xem khách hàng có hài lòng không?