Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 598: Lại nhắc đến bằng lái.



Tề Lâm đoán không sai, rượu dành cho giáo sư Tống được đựng trong thùng, còn mọi người thì mỗi người hai chai. Lúc đang rót rượu vào chai, Tăng Hiểu Đông chợt thò đầu vào hóng chuyện:

"Nhìn cậu có vẻ rành lắm nhỉ?"

Anh ta nhướng mày, trông hoạt bát hẳn lên. Tề Lâm trước giờ luôn ngưỡng mộ kiểu người hướng ngoại như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.

"Quê tôi gió cát lớn, nắng nhiều, đến mùa lạnh thì lạnh thấu xương, dân bản địa toàn uống rượu mạnh, nồng độ cồn gần 60 độ."

Chỉ cần uống một ngụm, từ miệng xuống cổ họng như bị d.a.o cứa một nhát, nhưng ngay sau đó là một luồng hơi nóng lan tỏa khắp người, giúp người ta có thể bước ra ngoài dù thời tiết rét buốt vô cùng...

"Thế còn cậu?" Tăng Hiểu Đông tò mò hỏi.

Thao Dang

Tề Lâm điềm nhiên cười: "Mười tuổi tôi đã uống được hai lạng rồi."

Dù sao thì cũng nghèo quá, sự quan tâm và cách giáo dục trẻ con ở quê khác hẳn trên thành phố. Những điều mà người ta đặc biệt nhấn mạnh trong việc chăm sóc trẻ em, ở làng anh ta thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Dĩ nhiên, cũng như bao làng quê khác, quê anh ta ngày càng vắng bóng người trẻ.

"Vãi chưởng!"

Tăng Hiểu Đông sửng sốt!

"Thế mà lúc tụ tập uống rượu, cậu còn bảo mình không biết uống!"

"Ừ." Tề Lâm vẫn rất bình thản: "Cồn làm tổn thương não. Tôi muốn có cuộc sống tốt hơn, tất nhiên không thể để não hỏng được, thế nên tôi không uống nữa."

Tăng Hiểu Đông: "..."

Anh ta lẩm bẩm: "Nếu thực sự muốn sống tốt, với thành tích của cậu, cậu đã sớm chuyển khoa rồi..."

Bên cạnh, Yến Nhiên đang ôm hai chai rượu, cười hì hì:

"Cha mẹ tôi đều thích uống rượu. Đợi gửi rượu về nhà, tôi sẽ xin thêm ít tiền tiêu vặt, đổi cái ống kính mới!"

Tăng Hiểu Đông: "..."

Anh ta đột nhiên nhớ ra bộ máy ảnh cùng ống kính của Yến Nhiên có giá hơn hai vạn... Đáng ghét! Trong khi anh ta chỉ có một chiếc máy ảnh cũ kỹ, mua đồ second-hand hết 3000 tệ, dành dụm từng đồng mới mua nổi!

Ngay cả cái GoPro cũ của Tề Lâm cũng có độ phân giải tốt hơn máy của anh ta!!!

Nhưng không sao, anh ta còn có chiếc drone do công ty công nghệ tài trợ... Mà thực ra, cả nhóm giáo sư Tống ai cũng có.

Rượu đã được chia xong, Tống Đàm cũng ghé lại:

"Ông chú Bảy, cho cháu hai... Thôi, năm cân đi!"

Được rồi được rồi.

Dù sao có đồ ngon là gửi chuyển phát nhanh ngay, mọi người cũng quen rồi.

Có điều, lúc rảnh rỗi, Ông chú Bảy vẫn thắc mắc. Cứu người mà ngày nào cũng có đồ ngon thế này sao?!

Nói sao nhỉ, ông không biết Lục Xuyên bị thương thế nào. Nghe bảo lúc Tống Đàm về chỉ bị xước một miếng nhỏ trên trán, ông còn tưởng chẳng có gì nghiêm trọng... Giờ nhìn lại, tự nhiên thấy ghen tị ghê!

Nhưng nghĩ kỹ lại, người ta tình nguyện cứu người, dù có được đền đáp cả đời cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Huống hồ ông có gì để so bì với Lục Xuyên chứ? Ở nhà Tống Đàm, có thứ gì ngon mà không qua tay ông đầu tiên đâu?!

Nghĩ vậy, ông chú Bảy lại không nhịn được mà đắc ý.

Còn về số rượu này... Ban đầu ông còn tính gửi thêm ít cho con trai, nhưng giờ xem ra... Đến bản thân ông còn chưa chắc uống đủ, lo gì tới cái thằng con ở xa xôi kia chứ!

Ông bắt đầu suy nghĩ về đầu bếp cho công trường... Ôi dào, ông quen biết không ít người, nhưng muốn tìm được ai tay nghề giỏi, giá rẻ, mà còn chịu về làng này làm việc thì thật không dễ chút nào!

Tổng cộng có hơn trăm cân rượu, chia ra một chút là thấy vơi đi rõ rệt. Tống Đàm giữ lại phần của Trương Yến Bình và Tần Quân (mỗi người năm cân), nghĩ tới Ngô Lôi...

Thôi vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dù sao lúc ăn cơm bọn họ cũng uống, tạm thời khỏi chia nữa.

Phần còn lại... cứ để nhà mình uống đi! Dù sao cũng đông người mà!

Chỉ có điều, Tống Tam Thành hơi tiếc nuối, lúc này đang nhìn đống vỏ trấu và hạt cao lương còn lại sau khi nấu rượu, tiếc rẻ nói:

"Nếu còn đi câu cá, dùng mấy cái này làm mồi dụ thì tuyệt lắm!"

Nhưng bây giờ, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Một là, trong nhà lúc nào cũng có chuyện, hơn nữa trời nóng quá, ông cũng lười đi câu cá.

Hai là, câu cá chẳng có tí thành tựu nào cả, bởi vì cá câu được về nhà cũng không ai ăn! Ông tuy thích câu cá, nhưng chưa đến mức mê muội, mấy con cá giống vừa thả trong ao còn ngon hơn cá câu ngoài kia!

Tống Đàm chợt nhớ ra: “Cha, cha với mẹ thật sự phải đi thi bằng lái xe đi. Không nói đâu xa, sau này trên núi xây xong, cần chở đồ thì chẳng lẽ cứ để con một mình lái xe chạy tới chạy lui sao?”

Tống Tam Thành: …

Vậy… thì lái ba bánh cũng được mà! Xe ba bánh trong thôn có ai kiểm tra bằng lái đâu! Hơn nữa, đâu phải ông không muốn thi, rõ ràng là câu hỏi lý thuyết quá nhiều, nhớ cái sau thì quên cái trước…

Ông còn đang định kiếm cớ, nhưng Tống Đàm lại nghĩ tới chuyện khác. Ban ngày, cả nhà ăn rau trái trong vườn, buổi tối lúc cô tu luyện còn có chút linh khí khuếch tán…

Nửa năm nay trôi qua, tóc Tống Tam Thành đen bóng hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, chẳng lẽ tinh thần và trí nhớ lại tệ hơn trước được sao?

Thế nên cô quyết định luôn: “Cha cứ xem lại đề đi, ngày mai con đăng ký thi lý thuyết cho cha mẹ. Thi xong thì đi thị trấn học lái luôn!”

Ngô Lan thì không phản đối chút nào, ngược lại còn tràn đầy tự tin: “Được thôi, để mẹ ôn bài cùng cha trước, mẹ làm đề toàn được hơn chín mươi điểm rồi!”

Nói thật, con gái bà lái chiếc bán tải này thuận tiện biết bao! Bà cũng muốn lái! Muốn chở cả xe đồ luôn!

Thế nên bà chủ động nói: “Không cần con đưa bọn mẹ lên thị trấn đâu, ba con chạy xe máy chở mẹ đi, còn tiện hơn con lái xe ấy!”

Tống Tam Thành vẫn hơi do dự: “Trong nhà còn nhiều việc…”

“Con lo được mà!”

Vừa mới được hai cân rượu ngon, Tăng Hiểu Đông lập tức chen vào:

“Chú cứ yên tâm, trong nhà có bọn con đây! Bọn con cũng là dân làm ruộng chuyên nghiệp mà! Chú nói xem ngày mai có việc gì, tụi con làm ngay!”

Ăn uống nhận đồ rồi, nếu không làm thêm chút việc thì đúng là không biết xấu hổ! Giờ vừa nghe nói hai người lớn sắp đi học lái xe, đây chẳng phải cơ hội trời ban để thể hiện sao?

Phải xông pha ngay!

Tống Tam Thành hừ hừ, tính toán một lát: “Ngày mai định bẻ ngô…”

“Chẳng phải chưa đến một mẫu đất à? Chú yên tâm, ba bọn con làm một buổi sáng là xong!”

Chưa đợi Tống Tam Thành nói gì thêm, Tề Lâm cũng bổ sung: “Chú cứ yên tâm, sáng bẻ ngô, chiều c.h.ặ.t thân ngô kéo về, tối mai có thể băm ra cho heo ăn, Tống Đàm, nếu cô mua một cái máy nghiền thức ăn thì có thể nghiền trực tiếp làm thức ăn cho chúng.”

“Tôi thấy nên mua đấy!” Yến Nhiên trầm ngâm: “Ngô một lúc thu hết, chắc chắn không thể ăn hết ngay được. Đến lúc hạt ngô phơi khô, tách ra rồi, lõi ngô cũng có thể dùng máy nghiền để làm thức ăn cho heo.”

“Nhà cô chẳng phải còn trồng đậu xanh, đậu đỏ sao? Mấy dây leo đó c.h.ặ.t về nghiền rồi ủ làm phân sẽ nhanh hơn, vừa hay kịp lúc máy xúc trên núi xới đất.”

“Đúng đúng đúng!” Mọi người nhao nhao hưởng ứng:

“Chẳng phải Chú Trương biết cách ủ phân sao? Nếu nhà có máy nghiền, mấy thứ dây leo không dùng được, lại đốt cũng phí, thì nghiền hết đi, kể cả mấy dây leo máy xúc đào trên núi nữa, ủ thành phân vừa tự nhiên vừa tiết kiệm.”

Muốn cây cối phát triển tốt, không thể thiếu ánh nắng, nước và phân bón.

Nhà họ lại trồng toàn cây quý, nếu quanh năm chỉ bón phân hóa học và urê thì lâu dần đất sẽ bị chai cứng, dinh dưỡng cố định lại, chẳng thể bổ sung đủ nguyên tố cần thiết cho cây…

Đến lúc muốn cải tạo cũng sẽ tốn công hơn.

Thà ngay từ đầu đã dùng phân hữu cơ ủ tự nhiên, kết hợp với vi sinh để điều chỉnh đất, như vậy mới thực sự xanh sạch bền vững!