"Ai cha mẹ ơi, thứ hữu dụng như này sao trước đây tôi không nghĩ ra chứ?"
Tống Đàm lập tức vỗ trán đầy tiếc nuối: "Biết sớm thì năm nay đỡ bao nhiêu việc rồi!"
Nhưng thôi, muộn còn hơn không, hôm nay đi mua ngay! Cái máy nghiền này, ở cửa hàng nông cụ trên trấn có đủ loại!
Nhưng trước đó, ông chú Bảy lại dặn dò:
"Tống Đàm, con khỏe nhất đấy, lát nữa đi dọn dẹp cái hầm cũ nhà con đi, rồi xuống đó tiếp mấy hũ rượu này."
Cái hầm này đương nhiên không phải chuyên để cất rượu, mà là nơi người đời trước dùng để dự trữ lương thực. Vì từng trải qua nạn đói, lại thêm điều kiện ngày xưa không cho phép mua bán tùy ý, nên nhà nào cũng đào hầm chứa đồ ăn.
Hồi nhỏ, Tống Đàm còn nhớ rõ, cái hầm này chủ yếu dùng để trữ khoai lang. Mà nó không nằm trong sân, mà đào ngay ở sườn dốc sau nhà.
Chẳng qua, khác với tưởng tượng của đám trẻ con thành phố, hầm chứa lương thực này tuy mát mẻ khô ráo, nhưng với bọn trẻ thì tuyệt đối không phải nơi chứa đầy hạnh phúc, mà là chỗ đầy rẫy… sâu róm bò lúc nhúc!
Thao Dang
Đúng là bóng ma tâm lý một thời!
Tống Đàm hắng giọng: "Được ạ!"
Ngô Lan thì lại có chút ngạc nhiên: "Hầm khoai lang đó mười mấy năm không dùng rồi, chú còn nhớ à?"
Một là vì nhà nhiều năm nay không trồng nhiều khoai lang nữa, hai là miệng hầm này hơi nhỏ, lại không có thang trèo xuống. Muốn xuống chỉ có cách buộc dây kéo lên kéo xuống, chỉ trẻ con hoặc người nhỏ con mới lọt.
Hồi đó, sau khi sinh Kiều Kiều xong, Ngô Lan ngày càng phát tướng, thế là chẳng buồn xuống hầm nữa, dần dà nơi đó cũng bỏ hoang.
Bây giờ ông chú Bảy nhắc lại, bà thật sự hơi bất ngờ.
"Chuyện gì mà ta không nhớ chứ? Lúc con cưới Tam Thành còn là ta đứng ra lo liệu đây này! Hồi cha con nhờ người đào cái hầm đó, cũng là ta nấu cơm cho bọn họ đấy!"
Ông chú Bảy cảm thán.
Thật ra, bình thường người ta đào hầm lương thực thì anh em trong nhà cùng giúp nhau. Nhưng nhà họ Tống thì lúc đào cái hầm này, Tống Tam Thành còn chưa lập gia đình, Tống Đại Phương thì bỏ xứ đi tha phương từ khi còn trẻ, nhà không có ai làm được việc nặng…
Khi đó, Tống Hữu Đức đã phải tốn hai cân bột mì trắng, bắt hai con cá, rồi mời ông chú Bảy nấu thêm vài món, coi như thiết đãi khách khứa…
Ngày thường không dùng đến thì cũng chẳng nhớ ra, nhưng với thứ rượu ngon như vậy, đừng nói là nhớ ra hầm khoai lang cũ, dù có không có, ông chú Bảy cũng dám chỉ huy đào ngay một cái mới!
Tóm lại, ai cũng đừng hòng lãng phí rượu ngon!
---
Vì chuyện này mà Tống Tam Thành bận bịu suy nghĩ, một mặt lo lắng hầm khoai lang để lâu năm như vậy, bên dưới không biết còn dùng được không.
Mặt khác lại lo… bằng lái xe của ông!
Hơn nữa, nếu lỡ Ngô Lan thi đậu mà ông trượt thì mất mặt lắm! Cái thể diện này của ông làm sao mà chịu nổi chứ…
Ông nghĩ tới nghĩ lui, đến mức quên khuấy cả hũ cao lương và thóc đầy ắp kia.
Trong khi đó, Tống Đàm lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Ôi, không đúng thời điểm, nếu anh Yến Bình còn ở đây, đám người đi câu cá cũng chưa rời đi, thì lấy cái này làm mồi dụ cá, đảm bảo kiếm được khối tiền!"
Giọng cô thảnh thơi, rõ ràng chỉ là nói đùa, ông chú Bảy bật cười: "Con đúng là chỉ nghĩ đến tiền thôi!"
"Đừng lo dụ cá nữa, chỗ này toàn đồ tốt, để dành nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt cũng được, thậm chí nuôi cá cũng chẳng sao!"
Tống Đàm cười tít mắt: "Thôi thôi, nuôi cá thì bỏ đi."
Mấy con cá nhỏ vừa thả vào ao, mà ngay lập tức đã gặp phải rượu mạnh, chẳng phải sẽ say khướt nổi lềnh bềnh hết sao!
Cả nhà đang cười nói vui vẻ thì chợt có người gọi bên ngoài:
"Tam Thành! Tam Thành!"
Tống Tam Thành đi ra, thấy Chu Mao Trụ bước vào sân, dáng vẻ có chút ngại ngùng:
"Anh… ừm… tối nay anh với Tống Đàm có rảnh không? Qua nhà tôi ăn bữa cơm nhé?"
Thế thì không được!
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tống Tam Thành là phải từ chối ngay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiệc bàn đào không ăn, lại đi ăn mì sợi, ai làm chuyện đó chứ?!
Tuy ví von không được chuẩn lắm, nhưng trong lòng ông cảm thấy đúng là như vậy.
Mà quan trọng hơn, tự dưng mời ông với Tống Đàm ăn cơm, có chuyện gì đây?
Hừ!
Tống Tam Thành lập tức cảnh giác, nhất là khi nghe nói con trai của Mao Trụ về rồi, đừng nói là muốn giới thiệu cho Tống Đàm nhé?!
Không được!
Lúc trước nghe Mao Trụ kể chuyện thằng con ông ta mua quà biếu, Tống Tam Thành đã biết thằng nhóc này chắc chắn đầu óc không được nhanh nhạy! Không thể nào được!
Trong khi đầu óc ông đang xoay mòng mòng, bên kia, Chu Mao Trụ cũng lúng túng không thôi.
Tống Đàm thấy vậy, vội vàng đi tới: "Chú, có chuyện gì sao ạ?"
Chu Mao Trụ lúc này mới nghiến răng nói: "Đàm Đàm, bây giờ cháu có bản lĩnh, hiểu biết cũng rộng, chú thì thấy thằng con trai chú ở ngoài cứ bay bổng quá, cháu qua đó ăn bữa cơm, tiện thể chỉ bảo nó chút đi…"
"Cháu nói xem, kiếm nhiều hay ít thì con người cũng phải thực tế, đúng không? Thiên Vũ nó lương tháng một hai vạn, làm hai ba năm rồi, chú với thím nó vừa hỏi một câu, trong tay nó chẳng còn bao nhiêu, vậy sống kiểu gì?"
"Bảo nó về nhà, nó lại không chịu. Chúng ta già rồi, vắt kiệt cũng không góp nổi tiền đặt cọc mua nhà. Vậy phải làm sao đây? Không có chỗ ở thì phải làm sao?"
Ông sốt ruột xoa tay: "Chú chỉ nghĩ, cháu với nó cũng tầm tuổi nhau, nói chuyện chắc nó sẽ chịu nghe hơn."
Đúng là lòng cha mẹ khổ tâm mà!
Tống Tam Thành không khỏi nhớ đến trước kia, khi Đàm Đàm còn chưa về nhà, vợ chồng họ cũng từng nghĩ…
Muốn con cái ở lại tỉnh thành, lập gia đình, ngày lễ tết mới về được một hai ngày.
Chỉ nghĩ thôi mà trong lòng đã xót xa không chịu nổi!
Chỉ là tình trạng của Kiều Kiều lúc đó, bảo con bé về cũng chỉ thêm gánh nặng. Vì thế hai vợ chồng mới phải cắn răng chịu đựng, ngược lại còn khuyên Tống Đàm ở lại tỉnh thành thật tốt.
Bây giờ tuy cuộc sống ngày càng khấm khá, nhưng những năm tháng cay đắng trước kia đâu phải nói quên là quên ngay được.
Nhìn dáng vẻ rối rắm của Chu Mao Trụ, ông lập tức cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Lại nhìn Tống Đàm, chỉ thấy cô cười tươi rói: "Chú, có gì đâu ạ, chú nói một câu là được rồi."
"À đúng rồi, bảo thím đừng nấu cơm, tối nay qua nhà cháu ăn đi. Rượu ủ mấy hôm trước mới vừa mở hầm chiều nay, chú qua uống với cha cháu vài chén nhé."
Người ta giúp mình, sao có thể chạy đến nhà người ta ăn chực được chứ? Với lại, đồ nhà Tống Đàm đắt đỏ như vậy...
Chu Mao Trụ xấu hổ đỏ bừng cả mặt, liên tục từ chối, nhưng cuối cùng cũng không cãi lại được Tống Tam Thành, đành vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, trở về gọi người.
Ông ta vừa đi khỏi, Tống Tam Thành lập tức xụ mặt xuống:
"Nhà mình còn lại có mấy cân rượu đâu…"
Hết chia cho người này lại cho người kia, giờ chỉ còn mấy chục cân ít ỏi.
"Không sao đâu cha."
Tống Đàm an ủi ông: "Sang năm mình trồng thêm ít ngũ cốc, đến lúc đó rượu ngon không thiếu."
Vả lại, rượu này mạnh lắm, một đám người có uống thoải mái cũng chẳng tiêu hết được bao nhiêu.
Huống hồ, rượu vốn không phải thứ ngày nào cũng uống, ít hoặc không uống mới là tốt nhất.
Nhưng lời này Tống Đàm không nói ra.
Cô chỉ nhẹ nhàng khuyên: "Đợi một thời gian nữa trà bắt đầu ra lá, chú Chu còn phải giúp nhà mình sao trà nữa, mời chú ấy uống bữa rượu cũng đâu đáng gì."
Nhất là nhà chú ấy còn có một cậu trai khỏe mạnh, làm việc được!
Còn trẻ như vậy, lăn lộn ở thành phố lớn khó khăn biết bao, chẳng bằng về nhà giúp cô đào khoai lang!
Đầu óc không nhạy bén cũng không sao, đào khoai lang đâu cần dùng đến não.