Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 618: Đối tượng xem mắt thực sự đã đến.



Lúc Chu Thiên Vũ đặt gói trà xuống, không còn ai để ý đến anh ta nữa.

Thím Trần nhìn chằm chằm vào chén trà, lại hít hà mùi hương, nghĩ đến chuyện mùa xuân trước Chu Mao Trụ đã rang trà giúp nhà Tống Đàm, lúc này mới ngạc nhiên nói:

“Đây chính là…”

“Đúng đó!” Lý Lan Hoa gật đầu: “Lần đầu tiên lấy ra mời khách đấy, chị nhất định phải thử xem sao!”

Nói xong còn kín đáo liếc mắt nhìn Chu Thiên Vũ.

Chu Thiên Vũ: … Chột dạ, không dám lên tiếng.

Thím Trần vội vàng đặt cái cốc lớn của mình sang một bên, không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi… Ấy, đã mười giờ rồi sao? Điền Điềm nói với tôi mười giờ sẽ tới mà!”

Vừa nói xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ xe máy gầm rú.

Mọi người đi ra xem thì thấy một cô gái trẻ tháo mũ bảo hiểm và khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt rám nắng nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ:

“Thím, xin lỗi, con đến trễ.”

Bầu không khí chợt im lặng trong giây lát.

Có lẽ không ai ngờ rằng, một cô gái trẻ lại tự lái xe máy đến xem mắt như vậy.

Phải nói sao nhỉ, dù Lý Lan Hoa có đeo kính lọc màu hồng đi nữa, thì cũng thấy cô gái này quá ư là phóng khoáng rồi…

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bà, lúc này bà tỏ vẻ đầy thương xót, tiến lên đón tiếp:

“Ôi chao, con xem nhà thím đây vội vàng quá, để con gái nhà người ta phải chạy xe máy giữa trời nắng thế này… Mau vào nhà đi, thím cắt dưa hấu cho con ăn!”

“Nghe thím Trần nói con tên Điền Điềm phải không? Cái tên hay ghê! Mệt không con? Thím pha sẵn một ly trà ướp lạnh cho con rồi đấy, nếu không quen uống trà lạnh thì để thím pha cho con ly nóng nhé!”

Thao Dang

Để tạo ấn tượng tốt với cô gái này, Lý Lan Hoa thực sự đã dốc hết tâm sức.

“Không sao đâu ạ, thím.” Điền Điềm mỉm cười, bên má hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ: “Con sao cũng được.”

Vừa nói chuyện, cô vừa kín đáo quan sát Chu Thiên Vũ một chút, nhưng nét mặt không có gì thay đổi.

Lý Lan Hoa thấy vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng. Rồi lại nhìn con trai mình, bực bội đến mức muốn nổi điên!

Ánh mắt anh ta vẫn còn dán c.h.ặ.t vào chiếc xe máy bên ngoài!

Chiếc xe máy có gì hay mà nhìn? Chẳng phải cũng giống y như chiếc xe cũ kỹ nhà mình sao? Trong thôn này, nhà nào mà chẳng có một cái!

Chưa nói đâu xa, ngay cả đám người già như bà còn có mấy người biết lái nữa là!

Bà vội vàng lớn tiếng: “Thiên Vũ, mau! Gọi cha con đi cắt dưa hấu ngay! Trời nóng thế này… Điền Điềm, để thím lấy chậu nước cho con rửa mặt mũi nhé!”

“Dạ vâng, cảm ơn thím.”

Cô gái tên Điền Điềm này trông rất tự nhiên, không hề có chút ngại ngùng nào, bước vào sân cũng chẳng nhìn đông ngó tây.

Mà thật ra cũng chẳng có gì để nhìn.

Sân nhà nông thôn, chỉ cần đảo mắt một cái là thấy hết rồi.

Vào đến nhà, cô cũng không để ý đến nền đất chưa lát gạch hay chiếc quạt máy cũ kỹ kêu ù ù trong phòng khách, ngược lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Thím ơi, trà này thơm quá!”

“Đúng vậy,” Lý Lan Hoa nhân cơ hội khoe khoang:

“Cha của Thiên Vũ hồi đầu xuân có rang trà giúp một nhà trong thôn, loại trà này giá đến tận mười nghìn tệ một cân mà vẫn không đủ bán. Đây là trà người ta biếu lại cho ông ấy, hôm nay là lần đầu tiên dùng để tiếp khách đấy!”

Quả nhiên, Điền Điềm nghe vậy liền cười rạng rỡ hơn, lúm đồng tiền bên má càng sâu.

Chu Mao Trụ nhanh chóng cắt một đĩa dưa hấu đầy ắp, trong lúc đó còn tranh thủ liếc nhìn Thiên Vũ một cái.

Nhân lúc Lý Lan Hoa đi lấy nước, ông lén nói với bà:

“Cô gái này trông có vẻ phóng khoáng đấy.”

“Đúng vậy.” Lý Lan Hoa cũng cực kỳ hài lòng. Xinh đẹp, lại biết cách cư xử, chỉ là hơi rám nắng một chút, nhìn còn đen hơn cả Chu Thiên Vũ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng nghĩ lại thì, con gái ở nông thôn mà da ngăm ngăm, chứng tỏ là biết làm việc, là người siêng năng!

Nhà bà bây giờ tuy không làm ruộng nữa, nhưng có một cô con dâu siêng năng thì ai mà không thích chứ.

Chỉ là…

Từ lúc cô gái này vào nhà đến giờ, vẫn giữ nguyên nụ cười, hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư gì cả.

Không biết có thể hợp với thằng con trai ngốc nghếch của bà không nữa!

Người ta đi một quãng đường xa đến tận đây, vậy mà nó đứng một bên chẳng nói nổi câu nào cho ra hồn.

Làm nhân viên bán hàng ở Bối Thành, vậy mà kiểu ăn nói này mà cũng làm được à?

Chẳng lẽ nghề bán hàng không cần phải rèn luyện miệng lưỡi sao?

Lý Lan Hoa nào biết được, có những người khi nói chuyện với người lạ thì lưu loát lắm, nhưng khi đối diện với người quen lại hoàn toàn khác.

Chu Thiên Vũ chính là kiểu người như vậy.

Bảo anh ta thuyết trình về sản phẩm, giới thiệu dự án, dẫn dắt khách hàng đặt hàng, thì anh ta có cả một bộ kỹ năng hoàn chỉnh.

Nhưng mấy chuyện chào hỏi xã giao, gần gũi đời thường ở nông thôn… anh ta thực sự có chút gò bó.

Huống hồ mẹ anh ta nói cũng không sai, Điền Điềm đúng là có nét xinh xắn thanh tú, tuy không sánh bằng những cô nàng sành điệu ở thành phố lớn, nhưng lại có một vẻ đẹp chất phác riêng…

Dù trong lòng anh ta bài xích chuyện xem mắt, nhưng đến lúc này cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng.

Chỉ là… dù gì anh ta cũng tốt nghiệp đại học, lương tháng hơn chục ngàn, đồng nghiệp và bạn bè xung quanh phần lớn đều có bằng cấp tương tự. Nếu chỉ riêng mình anh ta hẹn hò với một cô gái tốt nghiệp cấp ba, không biết mọi người sẽ bàn tán thế nào…

Hơn nữa, hôm nay Điền Điềm cũng không trang điểm. Bối Thành là thành phố tuyến đầu, ai cũng rất chú trọng hình thức, nếu cô ấy đến đó, không biết có thích nghi được không…

Chu Thiên Vũ tuy không mở miệng nói gì, nhưng trong đầu lại nghĩ không ít chuyện.

Lúc này, Lý Lan Hoa đang bưng chậu nước đi vào phòng khách, còn chưa bước vào đã nghe thấy con trai hỏi:

“Cô chạy xe máy… có bằng lái không?”

Lý Lan Hoa: … Mắt bà tối sầm.

Điền Điềm cũng ngẩn người.

Cô ngước nhìn Chu Thiên Vũ, mím môi cười nói: “Chưa có, nhưng ở vùng núi này, tôi chạy quen rồi, cũng chẳng có ai kiểm tra cả.”

“Ồ ồ ồ.”

Chu Thiên Vũ chợt nhận ra hình như mình hỏi sai vấn đề, lúc này mặt mũi có hơi lúng túng:

“Xin lỗi, tôi không có ý hỏi chuyện bằng lái, ý tôi là, ý tôi là…”

Điền Điềm bật cười: “Ừ, tôi biết, không sao đâu.”

Thấy vậy, thím Trần nhanh chóng chen vào hòa giải:

“Điền Điềm, lại đây, rửa tay lau mồ hôi đi, rồi qua ăn dưa hấu nào!”

“Để tôi nói cho mà nghe, dưa hấu này là của nhà lão Tống trong thôn trồng đấy, hai mươi tệ một cân, người thường còn không mua được đâu! Chỉ có mẹ Thiên Vũ chịu bỏ tiền, lại có quan hệ, mới mua được một quả đấy, hôm nay tôi cũng nhờ phúc của cô mà được ăn ké đó nha!”

Hai mươi tệ một cân?!

Điền Điềm quả nhiên bị dời sự chú ý: “Con có nghe nói trong thôn có một nhà hay thuê người lên núi làm việc, chính là nhà trồng dưa hấu này sao? Dưa gì mà mắc thế ạ!”

Vừa nói, cô vừa nhìn sang Lý Lan Hoa, chân thành nói: “Thím ơi, làm phiền thím rồi.”

“Có gì đâu?”

Lý Lan Hoa vội vàng lấy thêm một đĩa cà chua bi từ trong tủ lạnh ra: “Nói gì mà làm phiền chứ? Con xem trên bàn đi, rượu, thuốc, kẹo, bánh này nọ thím còn chưa chuẩn bị gì cả… Cửa hàng tạp hóa trong thôn không có mấy thứ này, thím lại chưa kịp đi mua, con đừng trách thím tiếp đãi sơ sài là được.”

Nói xong, bà cũng thấy hơi ngại thật.

Dù gì người ta đi xem mắt, cha mẹ hai bên và bà mai ngồi lại ăn một bữa ở nhà hàng cũng tốn hơn hai trăm tệ, còn phải chuẩn bị trái cây bánh kẹo tươi mới, chưa kể đến rượu, thuốc…

Vậy mà nhà bà, tính tới tính lui cũng chỉ bỏ tiền mua một quả dưa hấu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com