Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 619: Bọn họ không thoát ra được.



Hai bên cứ khách sáo nhường nhịn nhau, bầu không khí lại càng trở nên hài hòa, khiến thím Trần cũng không nhịn được mà mỉm cười hài lòng.

Đến khi Điền Điềm lại ăn thêm miếng dưa hấu, cắn một miếng, vị mát lạnh, ngọt lịm tràn đầy khoang miệng, ngon đến mức cả đám người chẳng ai buồn nói chuyện, chỉ cắm đầu ăn hết sạch một quả dưa hấu to đùng, không còn thừa dù chỉ một miếng!

Ném xuống vỏ dưa cuối cùng, thím Trần mới thở dài:

“Chẳng trách nhà lão Tống giữ khư khư dưa hấu như báu vật, chẳng cho ai ăn thử… Thật sự là đáng giá 20 tệ một cân. Chỉ là hơi đắt, đổi lại là tôi cũng tiếc chẳng nỡ ăn.”

Lời này vừa thốt ra, cả đám người đồng loạt gật đầu.

Nhưng mà dưa hấu cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, một đám người cứ ngồi lì trong nhà thì hơi kỳ quá nhỉ?

Thế thì hai đứa trẻ còn làm sao mà nói chuyện với nhau được?

Vậy nên, Lý Lan Hoa chủ động đề nghị:

“Điền Điềm, nhà thím chẳng có gì vui cả, nếu con thấy chán thì có thể đi lên núi chơi với Thiên Vũ, chính là cái núi của nhà trồng dưa hấu đó, họ biết con tới, còn đặc biệt dặn dò đó.”

“Khu vườn trồng hạt dẻ của họ có rất nhiều kim anh tử đang nở đẹp lắm, đi dọc theo mấy chỗ râm mát thì cũng không quá nóng, hai đứa có thể qua đó xem thử.”

“Nếu không muốn đi thì cứ ngồi trong nhà hóng gió quạt, thím với thím Trần vào bếp nấu cơm trước.”

Nói xong, hai người liếc nhau cười đầy ẩn ý, rồi vui vẻ bước vào bếp.

Bên trong nhà lại rơi vào khoảng lặng.

Chu Thiên Vũ im lặng một lúc, thấy Điền Điềm cũng chẳng nói gì, bèn ho nhẹ rồi lên tiếng:

“Vậy… vậy hay là mình ra ngoài đi dạo chút nhé?”

Điền Điềm bật cười: “Được thôi, lên núi đi dạo đi.”

Nói rồi cô cầm lấy chiếc mũ vải hoa đơn giản đội lên đầu, kết hợp với chiếc áo sơ mi hoa, quần đen, giày vải trắng… trông vừa tươi trẻ, vừa có cảm giác như bước ra từ những năm bảy mươi, khiến Chu Thiên Vũ chẳng biết phải bình luận thế nào.

Anh ta đành lặng lẽ đi trước dẫn đường.

Nhưng… giờ thì nói gì đây?

Đang bối rối thì chợt nghe Điền Điềm hỏi:

“Anh bảo nhà lão Tống gì đó, ở đâu vậy?”

Chu Thiên Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chỉ về phía trước:

“Thấy rừng trúc phía trước không? Đi vòng qua đó là tới rồi, nhà họ xây biệt thự, rất dễ nhận ra.”

Lại chỉ về hướng khác: “Còn bên kia chính là vườn trồng hạt dẻ của họ, mình đi về phía đó đi.”

Thời tiết nóng bức, hai người cũng không đi quá nhanh, vừa đi vừa nép vào bóng cây để tránh nắng, từ từ leo lên núi.

Làn gió mát trên sườn đồi thổi nhè nhẹ, xua tan cái nóng nực và mồ hôi, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhìn khu vườn trồng hạt dẻ trước mắt, giữa những tán cây um tùm là từng chùm kim anh tử nở rộ, Điền Điềm ngẩn người một lúc lâu mới khẽ thốt lên:

“Đẹp thật đấy…”

Rồi quay sang hỏi Chu Thiên Vũ:

“Trồng nhiều kim anh tử như vậy, có bán được không?”

Chu Thiên Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp:

“Hình như có đó, trước đây nghe mẹ tôi nói, quả này hái xuống cũng bán được giá lắm.”

Vừa nói vừa lấy điện thoại ra:

“Để tôi quay video đăng lên vòng bạn bè.”

“Ồ…” Điền Điềm có vẻ suy tư.

Cô lại hỏi:

“Thế còn anh?”

“Hả?” Chu Thiên Vũ ngẩn ra: “Tôi? Tôi sao? À, em hỏi tương lai của tôi à? Đương nhiên là tôi sẽ lên Bối Thành phát triển rồi.”

“Thành phố lớn mà, y tế, giáo dục, đời sống đều tiện lợi hơn nhiều. Ở đó gọi đồ ăn, nhận hàng chuyển phát cũng nhanh chóng.”

Điền Điềm lại hỏi:

“Thế còn cha mẹ anh? Anh là con một, sau này họ già đi, nếu cần anh thì sao?”

Sao lại hỏi mấy câu này nữa chứ! Nếu cần thì… cần thì xin nghỉ phép về thăm chứ sao!

Chu Thiên Vũ chán nản, bỗng nhớ ra mẹ mình cứ khăng khăng bắt anh ta đi xem mắt, chẳng phải cũng vì muốn giữ anh ta ở lại sao? Thế là không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói:

“Cha mẹ tôi còn trẻ, sức khỏe vẫn tốt, tôi lên Bối Thành làm việc, mỗi tháng kiếm được tầm mười, hai mươi ngàn tệ, sau này tiết kiệm được chút vốn liếng, đứng vững rồi thì đón họ lên.”

“Nếu chỉ là bệnh vặt thì không nói làm gì, nhưng nếu là bệnh lớn, điều kiện y tế ở quê mình đâu có tốt.”

Điền Điềm thở dài, sắc mặt dần trở nên lạnh nhạt:

“Tôi thì không được, tôi nhớ nhà, ba mẹ tôi sức khỏe không tốt, chẳng thể đi xa được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chu Thiên Vũ khựng lại, do dự không biết có nên khuyên nhủ cô không… Ở lại quê vất vả lắm, có kiếm được bao nhiêu tiền đâu, ra ngoài mới có nhiều cơ hội hơn chứ.

Vậy… đây là ý bảo hai người không hợp nhau sao?

Giờ phải nói sao đây?

Thực ra, anh ta có cảm tình với Điền Điềm, dù sao cô ấy cũng rất dễ nhìn. Tuy da hơi ngăm một chút, nhưng mỗi khi cười lại cực kỳ cuốn hút.

Hơn nữa, dù ăn mặc không mấy nổi bật, nhưng người lại rất thật thà, chân chất. Mấy năm đi làm thuê, anh ta hiểu rõ kiểu người này hiếm có thế nào.

Lúc này, cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng:

“Em có từng nghĩ đến chuyện ra ngoài làm không? Hoặc là thi lấy bằng cấp gì đó?”

Vừa nói, anh ta vừa do dự, vô thức đưa tay ngắt một cánh hoa trắng trước mặt.

Cánh hoa vừa nở, hơi dùng sức một chút, cành cây nhỏ xíu chi chít gai nhọn lập tức rung lên, kéo theo cả một đám lá lao xao.

Cảm giác tốt đẹp vừa nhen nhóm, vì vấn đề thực tế mà suýt nữa bị cắt đứt. Chu Thiên Vũ phiền não ngẩng đầu lên, liền trông thấy một nhánh cây hạt dẻ vươn ra phía trên.

Dưới bóng lá hạt dẻ lấp ló, những quả hạt dẻ tròn trịa, gai xanh chi chít chen chúc thành từng chùm, trông rất đáng yêu.

Anh ta không nhịn được kiễng chân nhảy lên, kéo lấy cành cây rồi cười hỏi Điền Điềm:

“Hạt dẻ này chắc còn non lắm, em có muốn ăn không?”

Điền Điềm lắc đầu, ngừng một lát rồi nói tiếp:

“Ăn bên kia đi.”

Cô đưa tay chỉ về phía trước:

“Bên này có hàng rào chắn lại, chẳng phải anh nói là của nhà lão Tống sao? Chắc họ cũng định bán, đừng ăn nữa.”

“Bên kia cỏ mọc rậm rạp thế kia, chắc giống ở làng mình thôi. Vườn hạt dẻ không ai trông coi, hái mấy quả cũng chẳng sao.”

“Không sao đâu!” Chu Thiên Vũ đã ra tay rồi: “Tôi từng sang nhà họ ăn cơm, người nhà họ tốt lắm, cũng rộng rãi, ăn chút hạt dẻ không tính là gì.”

“Thôi bỏ đi,” Điền Điềm lùi lại một bước, lắc đầu: “Đó là đồ để bán.”

“Ồ.”

Chu Thiên Vũ ngượng ngùng, buông lỏng tay. Nhưng còn chưa kịp để cành hạt dẻ bật trở lại, thì ngay giây tiếp theo.

“Gừ…”

Gần đó vang lên một tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa.

Anh ta nhìn về phía trước, c.h.ế.t cha rồi!

Chỉ thấy sau hàng rào đầy dây kim anh tử leo kín, hai con c.h.ó to lớn đang hạ thấp đầu, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào anh ta, cứ như chỉ chực chờ lao tới cắn một phát!

“Má ơi!”

Chu Thiên Vũ suýt nữa nhảy dựng lên.

Nhà bọn họ không phải bảo c.h.ó này không dữ sao?!!!

May mà còn bị nhốt bên trong, không ra được… anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói đàn ông vang lên từ phía bên kia:

“Này, hai người đang làm gì đó?”

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên con đường nhỏ phía trước có một thanh niên đang đứng.

Anh ta thậm chí không đội mũ, mồ hôi long lanh đọng đầy trên mái tóc cắt ngắn. Da anh ta cũng đen nhẻm, hai tay nắm lấy vạt áo thun, trong đó dường như đang đựng cái gì đó.

Bây giờ, anh ta đang tò mò nhìn bọn họ.

Ngay sau đó, anh ta bật cười:

“À, cậu là Chu Thiên Vũ đúng không? Tôi là Tôn Tự Cường! Hôm nọ uống rượu ở nhà Tống Đàm, tôi cũng có mặt đấy! Tôi lái máy xúc cho nhà họ.”

Anh ta lại liếc nhìn Điền Điềm:

“Bạn gái cậu à?”

Nói xong, chẳng đợi Chu Thiên Vũ đáp lời, anh ta lập tức cất cao giọng gọi:

“Đại Bảo, Nhị Bảo, xem tôi mang gì ngon về này!”

~~~~~~~~~

Ghi chú:

• Ở làng quê, những thứ để bán thì không ai động vào, nhưng những thứ không bán, như bẻ một bắp ngô, đào một củ khoai lang, đập vài quả hạt dẻ, thì lại rất bình thường.

• Mục đích chính của phân đoạn này khi viết về buổi xem mắt thực ra là để giới thiệu anh tài xế máy xúc!

Thao Dang

• Tất nhiên, Điền Điềm cũng có nhiệm vụ riêng. Những tình tiết này không quan trọng lắm, nhưng không viết thì lại thiếu chi tiết. Mọi người chịu khó chờ thêm chút nhé. Nếu không thích có thể bỏ qua.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com