"Không cần cô tỉa cành đâu, khi nào nhà tôi bán hạt dẻ, cô qua giúp mấy ngày là được."
Dù sao thì, trồng cây hạt dẻ nhàn lắm, cơ bản chẳng cần tỉa tót gì mấy.
Nhưng đào ấy hả, cô có tận hai mươi mẫu lận! Tỉa cành còn mệt hơn hái đào, lẽ nào lại bắt một cô gái trẻ đến làm công không công chứ?
Không đáng! Tống "bóc lột" không phải kiểu người như vậy.
Tất nhiên, nếu người nói câu này là Chu Thiên Vũ thì lại khác. Dù sao thì, cũng giống như anh họ cô, Ngô Lôi vậy, đàn ông sai bảo dễ hơn, lại không cần cho ăn cỏ khô…
Khụ.
Tóm lại, chuyện này cứ quyết vậy đi.
Chỉ là Điền Điềm vẫn hơi thấp thỏm: "Nhà chị còn thu hoạch gì nữa không? Ngày mai tôi có thể đến giúp!"
Mấy nhánh ghép quý giá như vậy, chỉ cần giúp vài ngày đã được cho không… Người ta rộng rãi, mình không thể làm bộ ngốc nghếch mà nhận không được!
Tống Đàm: …
Haizz! Đúng là một cô gái chu đáo, chỉ tiếc anh họ cô mà được một phần như vậy thì đâu đến nỗi này!
Tống Đàm nghĩ nghĩ, đành nói: "Thế… nhà tôi mấy hôm nữa thu hoạch mè, cô có muốn…"
"Được luôn!" Điền Điềm cuối cùng cũng yên tâm: "Ngày mai tôi qua liền!"
Cả hai bên đều vui vẻ. Nhưng sau khi Điền Điềm cúp máy, quay đầu lại thấy em trai vẫn ôm cuốn từ điển học từ vựng, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Thực ra, vốn từ của Điền Dã không tệ, nhưng không hiểu sao ngữ pháp với giới từ cứ loạn tùng phèo, nếu không thì…
Cô nhíu mày, quyết định ngày mai đi làm về sẽ ghé qua nhà cậu mợ một chuyến, xem có thể vay thêm mười nghìn tệ không…
Chỉ cần qua được năm nay!
Theo lời bác sĩ, chỉ cần qua năm nay, cha cô có thể tự chăm sóc bản thân được chút ít, sức khỏe mẹ cô cũng sẽ hồi phục phần nào, khi đó bà có thể làm việc nhẹ ở nhà, còn cô cũng có thể tiếp tục ra ngoài tìm việc.
Có một công việc ổn định, dù thế nào cũng tốt hơn là cứ quanh quẩn ở làng quê.
…
Bên này, Tống Đàm vừa cúp điện thoại, Ngô Lan đã hạ giọng hỏi: "Con bảo cô bé đó mai đến nhà làm việc, liệu gặp thím Lý có thấy ngại không?"
Tống Đàm nghĩ bụng, nhìn cái dáng vẻ vui như mở cờ trong bụng của thím Lý kìa, sao mà không thoải mái được? Có khi nhìn nhiều lại thật sự quyết tâm kéo cô bé đó về làm con dâu cũng nên!
Nhưng nghĩ đến bộ dạng không có chí tiến thủ của Chu Thiên Vũ…
Cô vô thức bĩu môi, thầm nghĩ: Nếu thật sự như vậy, đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi.
Ngô Lan cũng thở dài: "Con bé này thật sự không có gì để chê. Không được, mai mẹ phải nhìn kỹ một chút. Nếu thật sự ổn thì con xem này, Yến Bình với Ngô Lôi đâu có tệ phải không?"
Bà vừa nghe người ta kể về gia cảnh cô bé, cũng chỉ là khó khăn trong hai năm nay… Nói một câu khó nghe, nhà ai chẳng có lúc khốn đốn? Không phải đều nhờ người thân bạn bè giúp đỡ sao?
Còn trẻ, chỉ cần chịu khó, vượt qua là được thôi.
Mà thực ra, mấy chuyện tiền bạc điều kiện gì đó, Lý thím có khi nghĩ hơi nhiều, bà ấy cứ tính toán mãi nào là tiền đặt cọc nhà thành phố, nào là sính lễ, nào là tiền sửa nhà, nhưng mà từ đầu đến cuối, người ta có đòi nhà cửa sính lễ gì đâu?
Thao Dang
Cái cách cô bé đó nói chuyện, nhìn là biết người hiếu thảo, rất có thể thực sự muốn tìm một người sẵn sàng ở lại nông thôn, làm ăn chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình.
Ngô Lan càng nghĩ càng thấy, thời buổi này, bất kể là con gái thành phố hay thôn quê, tìm được cô gái hiểu chuyện như vậy đúng là hiếm có.
Nhìn Tần Quân mà xem, đẹp trai, có học thức, gia cảnh tốt, thế mà cũng yêu đương với cái kiểu như Thiến Thiến kia đó thôi?
Ai mà biết Tần Quân muốn tìm kiểu con gái như nào nhỉ? Mai mình phải xem cô bé này thế nào mới được…
Ngô Lan nghĩ đông nghĩ tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tống Đàm thì trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Mẹ đúng là có bộ lọc màu hồng rồi. Trương Yến Bình thì tạm được, dù hơi lười một chút nhưng tiền kiếm được chẳng ít tí nào, chỉ là mặt mũi hơi dữ như đại ca xã hội đen thôi, nhưng đầu óc thì sáng suốt lắm.
Nhưng Ngô Lôi… Thôi khỏi đi, lần này về nghỉ phép, chắc Lệ Lệ cũng muốn đá anh ta luôn rồi đấy.
---
Tống Đàm đoán không sai, Lệ Lệ đúng là sắp đá bay Ngô Lôi.
Lượng người xem livestream của cô nàng đã sụt giảm từ lâu, sau đó chuyển sang mảng làm đẹp và khám phá cửa hàng mỹ phẩm trong thành phố, phát trực tiếp để mọi người cùng xem. Cứ thế một thời gian, không ngờ lại thu hút được không ít fan mới.
Kiếm được tiền tuy không nhiều, mấy ngàn tệ cũng chẳng khác gì trước kia.
Nhưng vấn đề là: Không có Ngô Lôi bên cạnh, chẳng ai đưa cô ta đi mua đồ, uống trà sữa, dạo phố, cuộc sống có chút chật vật.
Đồng thời, cô ta cũng là một cô gái trẻ, bên cạnh không có bạn trai, lập tức có người mới theo đuổi.
Người theo đuổi mới thực ra không đẹp trai bằng Ngô Lôi, nhưng quan trọng là:
Người ta hoàn hảo thay thế vị trí trước kia của Ngô Lôi!
Tất nhiên, chuyện này cô nhất định không nói cho Ngô Lôi biết, Lệ Lệ không ngốc, yêu đương thì yêu đương, nhưng nếu cưới thì vẫn phải chọn người có điều kiện gia đình tốt, nghe lời.
Đây cũng là lần đầu tiên cô một chân đạp hai thuyền, thế là cứ nước đôi mà dây dưa, lấp liếm. Không ngờ Ngô Lôi hoàn toàn không phát hiện ra!
Dĩ nhiên, Lệ Lệ cũng không chắc anh ta thật sự không biết, bởi vì có những lúc nói chuyện thực sự rất đáng giận, như thể anh ta cố ý châm chọc cô vậy!
Ví dụ hôm đó, cô vừa e thẹn tạm biệt người bạn trai mới, đối phương còn trêu chọc:
“Em đúng là dính người thật đấy!”
Quay đầu lại, Ngô Lôi ngay lập tức gọi video cho cô, cho xem một con đỉa dính c.h.ặ.t vào da!
Hỏi thật, bình thường ai rảnh đi khoe cái thứ đó với bạn gái mình không chứ?!
Lệ Lệ lập tức cúp máy, lúc đó cô ta thực sự nghĩ phải chia tay rồi.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau Ngô Lôi lại quay về kiểu cũ, sáng thì “chào buổi sáng bảo bối”, tối thì “ngủ ngon bảo bối”.
Thế này thì còn gì để nói nữa? Lệ Lệ chẳng buồn quan tâm anh ta có biết hay không, dứt khoát mặc kệ:
Dù sao tôi cũng đã có bạn trai mới rồi, thích thế nào thì tùy!
Và cô ta không ngờ rằng, Ngô Lôi thực sự có một trái tim yêu đương thuần khiết 999 vàng ròng, trong túi chỉ có hơn một trăm tệ mà dám bắt tàu hỏa đến gặp cô ta.
Anh ta đeo ba lô, bên trong có một quả dưa hấu không to không nhỏ, một khoanh bí đỏ, một cân cá khô sấy.
Dưa hấu là anh ta lén lấy từ nhà.
Dù sao thì đồ Tống Đàm đưa, mẹ anh ta lúc nào cũng canh rất chặt. Còn bí đỏ là nhà anh ta sau khi ăn canh bí xong thì khen ngon hết lời, thế là trước khi đi, anh ta đặc biệt cắt một khoanh to.
Vì Lệ Lệ từng quảng cáo máy xay sinh tố, nên anh ta quyết định mang bí đỏ qua để nấu thành súp cho cô uống, nhất định cô sẽ cảm động lắm!
Trên tàu hỏa, ôm cái ba lô nặng trĩu, Ngô Lôi còn nghĩ: Trên đời này, làm gì có người bạn trai nào chu đáo và tinh tế như mình nữa chứ?
Ôi chao, lần này mình thực sự trưởng thành rồi. Lệ Lệ mà cảm động khóc lên thì sao đây?
Còn về cá khô, trời ạ, thơm thật đấy! Không cần gì cũng có thể ăn cả chục miếng mà không dừng lại được!
Vì Lệ Lệ, anh ta kiên quyết nhịn xuống, suốt chuyến tàu không dám mở ba lô ra, sợ mình không kiềm chế nổi.
Vì hết tiền, không mua nổi vé tàu cao tốc, anh ta ngồi tàu chậm lắc lư suốt dọc đường, mãi đến chiều tối mới đến nơi.
Sau đó lại chuyển hai chuyến tàu điện ngầm, đến nơi thì trời đã tối hẳn, dưới chung cư nơi Lệ Lệ thuê trọ, người ta tụ tập hóng mát, đi dạo đầy đường.
Và giữa đám đông đó, Lệ Lệ đang cầm cốc trà sữa, tay khoác tay một người đàn ông trẻ tuổi, cùng nhau bước đi.