Theo phản xạ, Ngô Lôi còn chưa kịp bày ra vẻ mặt sụp đổ thì đã luống cuống ôm c.h.ặ.t lấy cái ba lô của mình.
Nhìn cái dáng anh ta bới đồ trong túi, trông chẳng khác gì đám nhỏ lúc mới về nhà, cắm đầu cắm cổ lục tìm đồ ăn vậy.
Lệ Lệ mặt cũng tái mét ngay tức khắc.
Nhưng có được chút thời gian để hoàn hồn, lại nhìn chuyện động trời đang diễn ra trước mắt, thế mà Ngô Lôi chỉ lo thu dọn ba lô của mình, lâu rồi không gặp, sao anh ta càng ngày càng ngốc vậy?
Cảm giác áy náy ít ỏi trong lòng cô ta cũng nhanh chóng bị quét sạch. Giờ đây, cô ta càng siết c.h.ặ.t cánh tay của bạn trai mới hơn, thản nhiên nói khi đối phương nhìn mình đầy khó hiểu:
"Không có gì đâu, người yêu cũ thôi mà."
"Em nói bậy!" Ngô Lôi cuối cùng cũng hoàn hồn, vừa nghe thấy câu này liền lập tức phản bác to tiếng:
"Rõ ràng chúng ta chưa chia tay! Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em mà! Em, em… sao em có thể bắt cá hai tay như thế được? Hu hu hu..."
Anh ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Lệ Lệ: … Không nỡ nhìn luôn.
Cô ta thở dài: "Ngô Lôi, đừng dây dưa nữa. Cha mẹ anh thà để anh ở quê trồng trọt chứ cũng không đồng ý chuyện của hai chúng ta. Chẳng lẽ em còn phải hạ mình lấy lòng họ à? Duyên đã hết thì chấp nhận đi thôi."
"Anh về đi, tiếp tục trồng ruộng của anh đi. Em thật sự không chịu nổi khổ cực đâu."
Ngô Lôi sững sờ nhìn cô ta, trông anh ta y hệt bức tượng phun nước trong hồ cảnh quan của khu dân cư vậy.
Một lát sau, anh ta lại tiếp tục khóc hu hu: "Trước đây em vẫn gọi anh là Lôi Lôi mà hu hu hu..."
Một nam thanh niên cao to khóc lóc thảm thiết giữa quảng trường, ai nấy đều bu lại hóng hớt.
Dù Lệ Lệ đã quen với ánh mắt soi mói của đám đông khi livestream, lúc này cũng không khỏi thấy lúng túng.
Bạn trai mới của cô ta càng mất kiên nhẫn hơn: "Chuyện gì đây? Em còn liên lạc với thằng này à? Định đùa với tôi sao?"
"Không có liên lạc!"
Lệ Lệ sắp điên rồi: "Anh nhìn xem, anh ta ngày nào cũng gặt lúa, cuốc đất, nắng nôi đen thui như cục than thế kia, em điên mới còn dính dáng đến anh ta?"
"Em nói bậy!"
Ngô Lôi nước mắt tèm lem ngẩng đầu lên:
"Rõ ràng là có mà! Anh đã gửi cho em ảnh anh gặt lúa, ảnh anh ăn dưa hấu, thậm chí còn gửi cả ảnh con đĩa trên chân anh nữa! Cái gì anh cũng chia sẻ với em, thế mà bây giờ em lại nói là không liên lạc?!"
"Anh đang cố gắng vì tương lai của chúng ta, sao em có thể bỏ rơi anh được? Huhuhu…"
Anh ta gào khóc đến long trời lở đất.
Mọi người xung quanh nhìn qua Lệ Lệ mặc váy trắng dịu dàng yếu đuối, rồi lại nhìn Ngô Lôi đen nhẻm, cuối cùng ánh mắt dời đến người bạn trai mới của cô ta, tuy không đẹp trai bằng Ngô Lôi, nhưng cũng coi như là có nét đường hoàng.
Cả đám đồng loạt bày ra vẻ mặt kỳ lạ.
Lệ Lệ cũng nhạy cảm nhận ra, ngay cả bạn trai mới của cô ta cũng đang hơi lùi tay ra xa.
Sau đó, anh ta bỗng rút tay ra khỏi tay cô, nhìn Ngô Lôi vẫn còn khóc lóc om sòm, rồi bất thình lình tiến lên một bước, thở dài một hơi, lục trong túi của Lệ Lệ ra một bịch khăn giấy đưa cho cậu ta:
"Anh bạn, đừng khóc nữa! Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, làm thằng đàn ông mà khóc nhè thế này mất mặt lắm, nào, lau nước mắt đi."
Ngô Lôi nín bặt.
Anh ta do dự đưa tay ra nhận khăn giấy, nhìn cánh tay đen nhẻm của mình, lòng chợt trùng xuống, đúng là anh ta không trắng bằng người ta, nghĩ đến đây, anh ta lại càng thấy chua xót.
Anh ta vội vàng rút giấy ra lau lung tung lên mặt.
Nhưng vừa lau xong, ngước mắt lên thấy Lệ Lệ, anh ta lại cay mắt nữa.
Ngô Lôi bướng bỉnh quay đầu đi, liếc sang người đàn ông bên cạnh, nghĩ thầm: Gã này trông cũng tạm, dù sao Lệ Lệ đã không cần mình nữa, mình cũng phải cảnh báo gã ta, không thể để hắn ức h.i.ế.p cô ấy…
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy đối phương bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Thế này mới đúng chứ, có gì to tát đâu? Tôi thấy cậu cũng là người chịu khó, tìm một công việc đàng hoàng, tự kiếm tiền tiêu, có khi còn thoải mái hơn bây giờ ấy chứ."
Nói xong, anh ta còn rút một điếu thuốc ra đưa cho anh ta.
Ngô Lôi: …
Anh ta giơ tay lên, rồi lại ngơ ngác nhìn đối phương, anh ta còn chưa biết hút thuốc mà.
Thế nhưng, bạn trai mới lại đang nhìn anh ta với ánh mắt đầy khích lệ.
Dù sao cũng chia tay rồi, thôi thì cứ buông xuôi hết đi! Ngô Lôi dứt khoát đưa tay nhận lấy điếu thuốc, đối phương còn chủ động châm lửa cho anh ta.
Thế nhưng, mới hít một hơi, cả người anh ta đã bị sặc đến ho sù sụ, mặt đỏ tía tai, khiến đối phương dở khóc dở cười, vội giật lại điếu thuốc:
“Thôi thôi thôi! Lệ Lệ sao mà số khổ thế này, thời buổi này còn kiếm được một người trong sáng như cậu… Không hút nữa!”
Nói thật, nhìn Ngô Lôi bây giờ chẳng khác nào một cậu trai ngây thơ từ vùng núi mới lên thành phố, bị người ta lừa một vố đau điếng…
Người đàn ông đối diện trầm ngâm một chút, rồi nói thẳng:
“Tôi cũng chỉ là rảnh rỗi nên mới yêu đương cho vui thôi. Nếu cậu thấy khó chịu, thế này nhé, trời nóng thế này, tôi cũng chẳng muốn đi hẹn hò ngoài đường nữa, hay là mình chia…”
Còn chưa nói hết câu, anh ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chảy tràn dưới chân. Cúi đầu xuống nhìn, anh ta không khỏi giật mình:
Lần này, tiếng kêu của anh ta còn thảm thiết hơn trước.
Quả dưa hấu anh ta mang theo từ quê lên!
Trời nóng thế này, anh ta vừa ôm vừa cõng suốt cả đường đi, cuối cùng cũng mang được tới đây, vậy mà Lệ Lệ lại không cần anh ta nữa!
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ấm ức cả buổi tối bỗng chốc dồn hết lên vai anh ta, khiến nước mắt lại tuôn rơi.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt nhìn anh ta một lúc lâu mà không biết nói gì, chỉ đành rút một tờ khăn giấy đưa qua.
Ngô Lôi thút thít ôm quả dưa hấu ra ngoài, chỉ thấy trên lớp vỏ xanh biếc đã nứt một đường dài, hương dưa tươi mát lập tức lan tỏa khắp nơi, khiến đám người xung quanh hóng chuyện không khỏi hít hít mũi.
Sau đó, anh ta lôi tiếp một quả bí đỏ bọc màng bọc thực phẩm, một túi cá khô đóng gói cẩn thận, và cuối cùng là một túi trứng trà.
Vừa mở túi ra, mùi hương đậm đà của trứng trà trộn lẫn với vị thanh ngọt của dưa hấu, lập tức khiến có người nuốt nước bọt.
Thao Dang
Ngô Lôi nhìn cái balo ướt sũng, im lặng một lát, rồi bỗng nhiên giơ tay, nện một đ.ấ.m lên quả dưa hấu.
Bốp!
Người đàn ông bên cạnh theo bản năng ngửa đầu ra sau, tránh một cách chiến thuật, sợ nắm đ.ấ.m đó mà chệch hướng là mình ăn đủ.
Nhưng Ngô Lôi chẳng hề nhận ra.
Kinh nghiệm của anh ta cũng khá rồi, một đ.ấ.m xuống, dưa hấu không nát, mà lại tách đôi theo đúng vết nứt, lộ ra phần ruột đỏ mọng bên trong.
Mùi thơm ngọt ngào càng thêm nồng đậm.
Anh ta đưa nửa quả dưa hấu ra trước, ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn người đàn ông đối diện.
“Anh… Dưa hấu này hai mươi đồng một cân, đắt lắm đấy! Tôi cho anh ăn, anh… anh đối xử tốt với Lệ Lệ một chút đi!”
Đối phương: …
Anh ta quay đầu nhìn Lệ Lệ vẫn còn đang ngẩn ra ở đằng kia, rồi lại nhìn Ngô Lôi ngốc nghếch trước mặt, cuối cùng nhìn xuống quả dưa hấu thơm lừng mà đối phương đang đưa qua, bỗng dưng có một suy nghĩ lóe lên trong đầu:
Hay là mình chia tay thật đi nhỉ!
Nhưng mà… dưa hấu này thơm quá.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta đưa tay nhận lấy.