Anh bạn trai mới đứng đực ra ôm quả dưa hấu, tiến thoái lưỡng nan.
Không ăn thì... dưa này thơm quá! Mà ăn thì... thôi chia tay cho rồi.
Yêu đương thì có gì sai? Anh ta tùy tiện tìm một mối tình có sao đâu? Lớn từng này rồi còn chưa từng làm kẻ thứ ba, nói ra chẳng phải mất mặt lắm sao?
Huống hồ... huống hồ Lệ Lệ cũng đâu phải đại mỹ nhân gì cho cam? Chẳng qua là cô ta tỏ ra yếu đuối, dịu dàng, biết nghe lời, thế nên anh ta cảm thấy mới mẻ mà thôi...
Lại nhìn sang Ngô Lôi, anh chàng này ngồi xổm dưới đất, ôm nửa quả dưa hấu, bẻ một miếng to, vừa ăn vừa khóc, nước mắt lưng tròng nhưng miệng vẫn nhai rào rạo, bộ dạng thảm hại vô cùng.
Thế nên anh ta không nhịn được mà hỏi: "Anh bạn, tôi với Lệ Lệ chia tay rồi. Nếu cậu còn không từ bỏ ý định thì cứ thử theo đuổi lại đi."
"Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, kiểu người như cậu tốt nhất nên tìm một cô gái thông minh, biết lo cho gia đình mà cưới. Tính cách của Lệ Lệ thì yêu đương tạm bợ còn được, chứ cưới về rồi là tự chuốc khổ đấy!"
Thật sự đấy, đời này tôi chưa từng làm kẻ thứ ba, đúng là nỗi nhục nhã ê chề!
Lệ Lệ: …
Thế nhưng Ngô Lôi cúi gằm đầu, căn bản không thèm nhìn anh ta, chỉ hít mũi thật mạnh: "Lệ Lệ không cần tôi nữa rồi…"
Mọi người đang hóng chuyện lập tức chuyển ánh mắt sang Lệ Lệ, khiến cô ta đỏ bừng cả mặt. Cuối cùng, cô ta giận dữ trừng Ngô Lôi:
"Giữa tôi và anh rốt cuộc có thù oán gì? Sao anh cứ phải hại tôi thế này! Tôi nói cho anh biết, dù tôi có không kết hôn, tôi cũng không bao giờ ở bên loại người như anh!"
"Không thì thôi!" Bạn trai mới liếc nhìn cô một cái:
"Lúc chúng ta yêu nhau, cô nói là vì gia đình anh ta phản đối nên hai người mới chia tay, chỉ muốn có một mối tình đẹp đẽ để lấy lại tự tin... nhưng cô có nói gì đến chuyện tôi phải làm kẻ thứ ba đâu?"
"Nhanh lên, những thứ tôi tặng cô, thu dọn rồi mang trả lại đây! Tôi đã làm kẻ thứ ba rồi, chẳng lẽ còn để cô chiếm lợi nữa à?"
Lệ Lệ sững người.
Anh ta đã nói ngay từ đầu, chỉ là yêu chơi bời, không xác định nghiêm túc. Cô ta cũng tỏ ra yếu đuối, tự ti... thế nên lúc tặng quà, anh ta khá hào phóng.
Không tính mấy món lặt vặt, túi hàng hiệu, điện thoại, máy tính, thậm chí còn có cả một chiếc máy ảnh mới. Mà điện thoại thì cô ta đã dùng hơn nửa tháng rồi!
Nhưng đối phương không phải dạng dễ lừa như Ngô Lôi, lúc này đang đứng đó, lạnh lùng nhìn cô ta:
"Những món nhỏ tôi không tính, nhưng bây giờ cô phải lên thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau trả lại cho tôi. Nếu không ngày mai tôi bỏ hai nghìn tệ thuê thủy quân vào phá livestream của cô."
Gã này chắc chắn làm được thật!
Mà kênh livestream dù kiếm không được nhiều tiền, nhưng lại là nguồn thu nhập duy nhất của Lệ Lệ hiện tại. Chia tay thì chia tay, chứ không thể mất bát cơm được!
Thế là cô ta chỉ có thể cắn răng, quay đầu chạy lên lầu.
Lúc này, Ngô Lôi đã ăn xong nửa quả dưa hấu, tâm trạng đau khổ tột cùng khi nãy dường như cũng được xoa dịu. Nước dưa ngọt ngào chảy vào cổ họng, khiến cả người anh ta không còn thấy nặng nề như trước nữa.
Anh ta nhìn nửa quả dưa hấu trong tay đối phương, nghiêng đầu lau mặt vào tay áo, rồi mới lầm bầm nói:
"Tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, chỉ là Lệ Lệ không muốn tôi nữa thôi. Anh còn ăn dưa hấu không?"
"Tôi..."
Bạn trai mới còn chưa kịp nói gì, đã thấy một bà thím đứng hóng chuyện bên cạnh vội vàng đáp thay:
"Ăn chứ! Ăn!"
Rồi bà ta lại nhìn về phía anh ta: "Chàng trai, nếu cháu không ăn nữa, có thể bẻ một miếng cho cháu trai của thím không? Thím thấy dưa này ngọt lắm, thằng bé thèm nhỏ dãi rồi kìa."
Ái chà.
Bạn trai mới do dự một chút, nhìn đứa nhỏ cứ nuốt nước miếng liên tục, bèn đưa tay bẻ một miếng nhỏ từ mép không đều của quả dưa đưa cho nó.
Nhưng hành động này giống như mở cánh cửa cho đám đông vậy. Trong chớp mắt, tất cả các ông bố bà mẹ đang bế con đều xúm lại:
"Cho tôi xin một miếng…"
"…Cho cháu gái tôi một miếng nữa…"
Trẻ con thì không thể tùy tiện ăn đồ lạ, nhưng đây là giữa ban ngày ban mặt, lại là dưa hấu vừa bẻ ra tận mắt, chẳng có vấn đề gì đúng không?
Bao nhiêu người ở đây cơ mà!
Thế là sau một hồi nhộn nhịp, trong tay bạn trai mới chỉ còn lại một miếng bé tí bằng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhìn đám trẻ con xung quanh với ánh mắt tràn đầy hy vọng, anh ta không nói hai lời, lập tức há miệng cắn hết phần ruột dưa đỏ mọng còn lại.
Ngọt!
Ngọt mát vô cùng!
Chỉ trong chớp mắt, một hương vị chưa từng có tràn vào cổ họng, khiến anh ta trợn tròn mắt, rồi ngay lập tức giơ ngón cái lên với Ngô Lôi:
“Anh em, cậu có tay nghề trồng dưa thế này, còn lo gì không có tiền, không có nhà nữa? Nào, thêm WeChat đi, sau này tôi tìm cậu mua dưa.”
Bảo sao thằng nhóc này dám nói 20 tệ một cân, thật đáng giá!
Hả?
Thao Dang
Ngô Lôi đang ngơ ngác nhìn túi trứng trà trong tay, trời nóng thế này, không thể để qua đêm được.
Nhưng bảo anh ta ăn thì anh ta lại thấy nghẹn trong lòng, thật sự nuốt không trôi.
Nghe vậy, anh ta theo bản năng ngẩng đầu lên, mờ mịt đáp: “Dưa hấu không bán đâu, là của nhà bà con tôi, bán hết rồi.”
Nghe câu này, đám đông xung quanh cùng nhau tiếc nuối thở dài.
Người phụ nữ vừa chủ động hỏi mua dưa hấu lại nhìn qua, rồi dán c.h.ặ.t mắt vào túi trứng trà trong tay cậu:
“Vậy cậu cho chúng tôi ăn một quả trứng đi? Tôi ngửi thấy thơm lắm.”
Ngô Lôi: …
Trứng này là trứng gà nhà anh ta nuôi, tiền thì không đáng bao nhiêu, nhưng túi gia vị ướp thì lại do Tống Đàm đưa. Bây giờ đã ăn không nổi, anh ta dứt khoát mở túi ra:
“Tự lấy đi.”
Hay lắm, lời này vừa nói ra, mấy ông bà cụ xung quanh lập tức ùa lên, chỉ trong chốc lát, bảy tám quả trứng biến mất không còn bóng dáng, ngay cả cái túi cũng không còn.
Bên cạnh, không ít người đã bóc trứng ăn, mùi thơm của trứng ướp lan tỏa trong không khí càng ngày càng nồng.
Hóa ra lại là một anh chàng đáng giá đây!
Người bạn trai mới kia nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không quên được trái dưa hấu khi nãy, trong lòng lại âm thầm hối hận vì quá hào phóng...
Thấy Ngô Lôi thật thà chất phác, anh ta dứt khoát ngồi xổm xuống nhìn hắn:
“Thế cậu còn mang theo gì mà ăn không hết không? Tôi, tôi… cái đó…”
Lần đầu tiên làm chuyện mất mặt như vậy, đối phương cũng có chút ngượng ngùng.
“Bí đỏ cho anh, cá khô cũng cho anh. Lệ Lệ không cần tôi nữa, tôi không thể mất luôn việc làm được, tôi phải về quê.”
“Đừng vội đừng vội!”
Đối phương lập tức giữ anh ta lại: “Cậu còn trẻ thế này, ở quê kiếm được bao nhiêu chứ? Hay ở lại đây đi, tôi giới thiệu cho cậu một công việc, một tháng kiếm năm ngàn không thành vấn đề.”
Mối quan hệ giữa hai người đúng là có hơi xấu hổ, nhưng dù sao anh ta cũng cảm thấy có lỗi với Ngô Lôi, hơn nữa còn lấy của hắn một đống đồ ăn.
Nhưng Ngô Lôi chỉ lắc đầu:
“Tôi không cần, lương cao thế nào cũng không ngon bằng đồ ăn nhà cô tôi.”
Anh ta đã trộm một trái dưa hấu từ nhà, lại vét sạch trứng trong nồi, còn cắt một khoanh bí đỏ to.
Ở nhà vốn phải ăn dè từng chút, vậy mà bây giờ...
Khoảnh khắc này, Ngô Lôi như thể đã trưởng thành.
Anh ta quyết định quay về chấp nhận số phận của mình, không thể đánh mất chén cơm của nhà Tống Đàm được.
Nhưng vừa bước một bước, anh ta lại quay đầu, lúng túng nhìn đối phương:
“Tôi chỉ còn ba mươi tám tệ, anh có thể cho tôi mượn chút tiền mua vé xe không?”
Đối phương: …
Ngừng lại một chút, người bạn trai mới kia bỗng nhiên bật cười:
“Không thành vấn đề! Mượn gì mà mượn, là tôi có lỗi với cậu, nào nào, thêm WeChat trước đã, tôi chuyển khoản cho cậu, ấy đúng rồi, cậu về đâu? Để tôi mua vé xe giúp cậu luôn!”