Lúc này, đừng nói đến Tần Vân – người đang bị Lục Xuyên nhìn chằm chằm – ngay cả Hà Huống, kẻ vừa nãy còn lải nhải không ngừng, cũng đơ người.
Bọn họ vốn là nhóm tác giả mới cùng thời, nhờ cơ duyên mà dần trở thành bạn bè thân thiết.
Năm đó, Lục Xuyên vừa có chút thành tích thì bị một lão đại thần đạo văn, ăn cắp ý tưởng, còn bị chơi xỏ ngay tại hội nghị thường niên của giới văn học.
Khi đó, đầu óc Lục Xuyên chỉ nghĩ đến chuyện làm sao thu thập bằng chứng xác thực để vạch trần gã kia, nhưng chưa kịp ra tay thì hai người bạn của anh đã cầm bàn phím xông lên rồi.
Hà Huống mồm miệng lanh lợi đến mức có thể khiến nắp quan tài của người ta bật tung, còn Tần Vân thì… Vì từ nhỏ đã hơi béo, hay bị bọn trẻ khác trêu chọc nên đánh nhau rất có kinh nghiệm.
Tóm lại, buổi họp mặt năm đó rất hoành tráng.
Cũng từ đó, ba người họ trở thành bạn thân.
Tần Vân không phải người xấu, thậm chí còn rất trượng nghĩa.
Hồi Lục Xuyên nằm viện, anh ta và Hà Huống chạy cả đêm đến thăm. Đến giờ, Lục Xuyên vẫn nhớ rõ cái dáng vẻ mắng chửi om sòm của anh ta trong phòng bệnh:
“Đồ ngu! Sách còn chưa viết xong mà dám đi làm anh hùng!”
Chính vì vậy, lúc này Lục Xuyên mới tức giận đến thế.
Hai người kia sững sờ.
Ngay trong khoảnh khắc sững sờ ấy, chiếc bàn gỗ chắc nịch bỗng kêu một tiếng "rắc" chói tai. Nhìn kỹ thì thấy một vết nứt nhanh chóng lan rộng, chỉ trong nháy mắt đã dài hơn hai mươi phân.
Nếu cú đá đó giáng lên chân mình thì sao nhỉ…?
Tần Vân rùng mình, hít một hơi khí lạnh.
Hà Huống cũng lặng lẽ khép chân lại, cố gắng hòa giải:
“Không đến mức đó… Không đến mức đó đâu… Tần Vân nói không làm gì thì chắc chắn là không làm rồi. Tôi tin cậu ta…”
“Tôi chỉ nghĩ cậu chín chắn hơn bọn tôi, nên mới bảo cậu khuyên nhủ chút…”
Nhưng Lục Xuyên chỉ trầm giọng nhìn Tần Vân:
“Là cậu chưa kịp làm, hay thật sự chỉ là hiểu lầm, tôi rõ, mà cậu cũng rõ.”
“Cậu nói cậu không làm gì, vậy sao vừa nghe tin, Trần Lệ đã đòi ly hôn? Tôi hỏi cậu, từ khi có con đến giờ, cậu đã từng dẫn cô ấy đi xem phim mấy lần? Tôi nhìn trên trang cá nhân của cậu, lần gần nhất là vào dịp Tết đúng không?”
Hà Huống bặm môi.
Anh ta chỉ cảm thấy Tần Vân dạo này có gì đó không ổn, muốn nhờ Lục Xuyên khuyên bảo một chút, tiện thể cũng khuyên luôn Trần Lệ.
Nói đến Trần Lệ, cô ấy là fan ruột của Lục Xuyên, cực kỳ thích phong cách viết của anh – đơn nữ chủ hoặc không có tình cảm dây dưa.
Không như hai người bọn họ, viết truyện lúc nào cũng… khụ khụ khụ.
Nhưng nghe Lục Xuyên nói thế, sao cảm giác… không giống đang khuyên hòa giải gì hết vậy?
Hơn nữa… có cần nghiêm trọng đến mức này không?
Trán Tần Quân lấm tấm mồ hôi, hơi nước bốc lên từ tách trà nóng khiến tầm mắt anh ta trở nên mơ hồ.
Thế nhưng, từng câu từng chữ của Lục Xuyên như lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim, xé toang lớp ngụy trang của anh ta.
“Ăn cơm, dạo phố, xem phim… Một bộ phim hai tiếng, đủ để cậu viết được một vạn chữ. Với giá nhuận bút của cậu, một vạn chữ ít nhất cũng hai nghìn tệ.”
“Tần Vân, nếu trong lòng cậu thực sự không có suy nghĩ gì khác, cậu nỡ lãng phí hai tiếng đồng hồ đó sao? Tôi là bạn mà còn hiểu cậu đến mức này, cậu nghĩ Trần Lệ không nhận ra à?”
Tần Vân hít sâu một hơi: “Nhưng ban đầu tôi thật sự không có ý gì cả… Hơn nữa, cô ấy có thể nói thẳng với tôi mà! Đâu thể cứ không nói gì rồi đùng một cái đòi ly hôn.”
“Nếu tôi sai, tôi có thể sửa! Tôi thật sự không nhận ra… Tôi chỉ… chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà… Cô ấy phải nói với tôi chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô ấy nói cãi nhau với tôi không lại, thế là vừa về nhà đã soạn sẵn đơn ly hôn, chỉ chờ tôi ký. Con chúng tôi mới học tiểu học, vậy mà cô ấy cứ thế mặc kệ mọi thứ…”
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Hà Huống cứng đờ.
Lục Xuyên thậm chí còn trầm mặc hẳn.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, mùi trà thơm càng thêm phần yên ắng. Lục Xuyên nhấp một ngụm nước, thở dài.
“Cô ấy đòi ly hôn vì cô ấy biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Còn chuyện tinh thần ngoại tình, cô ấy không thể ngăn được, cũng không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.”
“Như cậu nói đấy. Con mới học tiểu học mà cậu đã nôn nóng như vậy, nếu không ly hôn bây giờ, chẳng lẽ đợi đến khi cậu có cả một đàn con ở bên ngoài rồi mới chà đạp lên lòng tự trọng của cô ấy?”
“Tần Vân, hai người sống với nhau lâu ngày, tình yêu nhạt phai không đáng sợ, điều đáng sợ là đánh mất trách nhiệm và đạo đức.”
Sắc mặt Tần Vân tái nhợt.
Anh ta muốn nói mình không có suy nghĩ đó, chỉ là mỹ nhân mời thì ít nhất cũng phải nể mặt một chút.
Hoặc là, làm gì có chuyện con cái đầy đàn bên ngoài, con gái anh ta đáng yêu nhất thế giới, không ai có thể so bì được.
Hoặc nữa, anh ta thật sự không có tư tưởng ngoại tình, anh ta rất xem trọng gia đình…
Thao Dang
Nhưng dù là lý do nào đi nữa, dưới ánh mắt của Lục Xuyên, anh ta cũng không thể nói được một chữ.
Thấy anh ta im lặng, Hà Huống sốt ruột hẳn, thời buổi này, có một người anh em chí cốt đâu có dễ! Anh ta thật sự không muốn vì chuyện này mà tình huynh đệ tan vỡ!
Lập tức bắt đầu ba hoa khuyên nhủ:
"Cậu nghĩ không thông rồi! Khi Trần Lệ yêu cậu, cô ấy chẳng phải cũng trẻ trung xinh đẹp sao? Cô ấy theo cậu chịu khổ, sống nghèo, mới không còn tâm trí trang điểm làm đẹp thôi!"
"Chúng ta là hạng người gì? Trầy trật vật lộn mà sống! Mặt mũi cũng chẳng nổi bật, hai năm đầu viết sách còn nghèo như chó. Khi đó cô ấy vẫn chấp nhận ở bên cậu… Cậu nghĩ cô ấy đoán trước được cậu sẽ phất lên à?"
"Cậu đặt tay lên n.g.ự.c mà nghĩ đi, nếu năm năm trước, cậu hẹn gặp mỹ nhân, còn cùng nhau ăn cơm, đi dạo, xem phim, nếu cậu tặng cô ta bó hoa, người ta có khi còn từ chối vì sợ mất mặt nữa ấy chứ!"
"Cậu suy nghĩ thêm đi, chờ đến khi cậu bảy tám chục tuổi, nhập viện cấp cứu, bác sĩ bảo vẫn còn một tia hy vọng, thì là Trần Lệ chăm sóc cậu, canh chừng ống thở, hay là mấy bà vợ cưới sau này bảo rút ống?"
"Tôi nói cho cậu biết, ngoại tình là não có vấn đề! Đúng là tự tìm đường c.h.ế.t!"
Lời nói đến nước này rồi, nếu Tần Vân còn không tỉnh ra thì đúng là đồ ngốc.
Anh ta giọng khàn đặc, hốc mắt đỏ hoe, định nói gì đó, cuối cùng lại thò tay vào túi quần:
"Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hơn nữa lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn Lục Xuyên thì giơ tay chỉ ra ban công: "Ra đó mà hút."
Tần Vân: …
Vừa đẩy cửa ban công ra, anh ta lập tức rụt lại, đóng cửa ngay.
"Hôm nay 39 độ, cậu bắt tôi ra đó phơi nắng hả?"
"Ừ." Lục Xuyên hờ hững đáp: "Nhân tiện phơi khô luôn cái não úng nước của cậu."
Tần Vân: …
Không nói thêm câu nào, anh ta mở cửa đi ra luôn.
Cửa vừa đóng lại, Hà Huống liền nhăn mặt nhăn mũi: "Mẹ nó, làm tôi lo quá, đổ cả mồ hôi đầu!"
"Má nó chứ, nếu cậu ta mà dám ly hôn, sau này anh em cũng không thể chơi chung nữa. Trần Lệ thực sự không có gì để chê, trước đây tôi còn nghèo rớt, cô ấy mua mì gói cho Tần Vân cũng không quên phần tôi. Nếu giờ tôi gọi người khác là chị dâu, chẳng phải quá bạc tình bạc nghĩa sao?"
"Vẫn là cậu cao tay, ra tay cái là dằn mặt được cậu ta ngay! Vạch trần suy nghĩ trong lòng cậu ta, đàn ông ai mà chẳng thích mỹ nhân! Bà vợ tôi còn mê hơn tôi nữa ấy! Nhưng mỹ nhân ngoài kia có phải vợ mình đâu?"
"Lục Xuyên, sao trong lòng cậu lại thù dai thế hả?! Dùng cả sức b.ú sữa mẹ luôn à? Cậu nhìn cái chân bàn này xem, lát nữa phải bắt Tần Vân đền cho cậu cái bàn mới rồi."