"Ừm." Lục Xuyên mặt không cảm xúc, vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, anh âm thầm dịch chân một chút, chân tê cứng, vừa đau vừa nhức.
Hà Huống không phát hiện ra, ngược lại còn nâng chén trà lên uống một hớp thật sâu: "Haiz, trà ngon thật đấy! Không biết cậu kiếm đâu ra chỗ bán hàng báu vật này, chỉ có điều đồ của họ khó mua quá! Mỗi lần tôi vào livestream toàn phải giành giật. À đúng rồi, hôm qua họ mở bán gói gia vị ướp trứng trà cậu có giành được không? Tôi không kịp mua!"
Lục Xuyên liếc qua thùng hàng chưa bóc trên bàn.
Anh không kịp giành, cũng chẳng xem livestream, nhưng đoán không lầm thì gói gia vị kia chắc chắn nằm trong thùng hàng đó.
Thao Dang
"Hơn nữa, bây giờ ngoài đồng chẳng có gì, cửa hàng cũng hết hàng, tôi chỉ có thể sống dựa vào trà này thôi. Vợ tôi thì phát cuồng muốn mua mật ong nhà họ, lần nào hỏi cũng chỉ nghe mỗi câu: hết hàng, hết hàng…"
Lục Xuyên lặng lẽ lờ đi sự tồn tại của năm hũ mật ong trong kho.
May mà Hà Huống một mình cũng có thể diễn nguyên một vở kịch, lúc này lại chuyển đề tài về Tần Vân:
"Giữa trưa nắng như đổ lửa thế này, cậu ta không bị cảm nắng à?"
"Không đâu." Lục Xuyên đứng dậy: "Nếu cậu ta không diễn màn đau khổ hối lỗi, làm sao khiến Trần Lệ mềm lòng mà tha thứ?"
Hà Huống: …
"Vãi."
Anh ta không nhịn được chửi một câu: "Dân viết lách các cậu đúng là lòng dạ đen tối! Tôi phải bảo thằng nhóc đó, đàn ông có tiền là hư hỏng! Nhìn tôi mà học tập đi! Mỗi tháng tôi đưa hết tiền nhuận bút cho vợ giữ, toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do cô ấy lo, cô ấy còn hào phóng cho tôi 5000 tệ tiêu vặt mỗi tháng!"
"Ừm." Lục Xuyên gật đầu: "Tôi vừa nhắn tin với Trần Lệ xong, chờ Tần Vân vào nhà, chắc chắn toàn bộ nhuận bút của cậu ta sẽ do cô ấy giữ. Cô ấy mỗi tháng phát cho cậu ta 3000."
Thực ra, nguyên văn lời Trần Lệ là:
"Cây non mọc lệch thì phải bẻ thẳng ngay từ đầu! Vậy nên tiền cứ để tôi giữ, tôi cũng phát cho 5000 một tháng, nhưng anh ta phạm lỗi rồi, phải trừ 2000!"
3000 tệ thì làm được gì?
Ăn uống, đi dạo phố, xem phim?
Trừ khi Tần Vân mời người ta một ly trà sữa năm tệ của Mi Xue – nếu đối phương chịu đi cùng.
Hà Huống há hốc mồm:
"Cậu biết từ trước rồi?!"
"Không." Lục Xuyên vào bếp, giọng nói vọng ra từ xa: "Tôi chỉ vừa khuyên xong thì nhắn cho Trần Lệ thôi."
Hà Huống im lặng, sau đó lại liếc nhìn cái chân bàn nứt một vết dài, lúc đó thật sự làm anh ta hoảng sợ.
Dù sao trước đây, Lục Xuyên chưa từng nổi nóng như vậy!
Nhưng giờ thì… vẫn là câu nói đó: Dân viết lách, lòng dạ thật…
"Đậu cô ve hầm t.hịt bò, ăn không?" Lục Xuyên hỏi: "Loại của ĐIền viên Na gia đó."
"Ăn ăn ăn!!!" Hà Huống lập tức quên hết mọi chuyện.
Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, món hầm cũng đang sôi trong nồi, chỉ còn lại vài món có thể xào nhanh.
Đợi đến khi Lục Xuyên gọi Hà Huống bưng món lên bàn, mùi thơm tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Còn Tần Vân thì đang đứng trên sân thượng, dưới ánh mặt trời gay gắt, gọi video cho vợ mình. Mặt anh ta nóng bừng, mồ hôi túa ra, thao tác chuyển tiền cũng vì thế mà lúng túng, cho đến khi điện thoại quá nóng tự động tắt nguồn… anh ta mới buông tha.
Lúc này, anh ta lấy lại tinh thần, mở cửa phòng bước vào, lập tức được luồng khí mát lạnh từ điều hòa cứu rỗi, suýt chút nữa thì nằm dài trên sàn nhà.
"Nóng quá, nóng quá! Tôi sắp bị thiêu cháy rồi!"
Sau đó lao thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước ào ào xối đầu rửa mặt. Đến khi lau khô mặt, anh ta đột nhiên hít hít mũi:
"Ủa, các cậu nấu gì đấy? Sao thơm dữ vậy?!"
"Đúng đó!"
Hà Huống phẫn nộ đã lâu: "Cậu dùng loại gạo gì nấu cơm thế? Thơm một cách bất thường! Còn đậu cô ve và mộc nhĩ khô này, chắc chắn là mua của Điền viên Na gia đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Nhưng mà cà tím khô từ đâu ra thế?"
"Còn loại ớt khô thơm lừng này là ở đâu mà có? Tôi chưa từng thấy nó được bán trong cửa hàng!"
Ăn uống là chuyện đại sự của đời người, khi đề tài này được nhắc đến, hai người bạn lập tức nhe răng trợn mắt đầy thù hận:
"Khai mau!"
Lục Xuyên mặt không đổi sắc: "Vì tôi giới thiệu các cậu mua hàng trong shop, mà các cậu mua nhiều, nên đây là tiền hoa hồng của tôi."
Hà Huống đỏ mắt vì ghen tỵ: "Dựa vào đâu chứ! Nếu biết là mô hình tiếp thị liên kết, tôi đã kéo một đoàn khách hàng rồi!"
Tần Vân lúc này mới giật mình nhận ra:
"Không đúng! Trước đây cậu nói trà này là do người từng cứu cậu trong vụ tai nạn xe tặng! Cậu đừng có lợi dụng sự ngây ngô của Hà Huống mà lừa cậu ấy!"
Hà Huống nghe vậy, ngoảnh đầu cười khẩy với Tần Vân, giọng điệu đầy châm chọc:
"Đúng rồi! Ai mà thông minh được như cậu, đi dạo phố, ăn uống, xem phim, chậc chậc, trí tuệ đầy mình!"
Nhắc đến chuyện này, Tần Vân lập tức chột dạ, im re không lên tiếng.
---
Ba ông đàn ông bày biện đồ ăn, bị mùi thơm làm cho cồn cào bụng dạ. Thế nhưng nồi t.hịt hầm cuối cùng vẫn còn thiếu chút lửa, vậy mà Lục Xuyên, tên này đúng là độc ác, vẫn có thể nhẫn nhịn không cho ai ăn trước!
Trong phòng ngồi chờ thiệt đúng là dày vò, Tần Vân đành tìm chuyện nói cho đỡ khó chịu:
"Tôi vừa gọi điện cho bên bản quyền, bảo là tôi sẽ không tham gia sản xuất tiếp nữa, à này, Lục Xuyên, tôi nghe nói bên cậu cũng mời cậu hợp tác, cậu không đi xem thử à?"
"Đúng đó!"
Hà Huống cũng trầm ngâm nói: "Bọn tôi đều có nơi có chốn rồi, phải giữ nam đức, không thể chạy đến cái thế giới lắm hoa đào đó, nhưng cậu thì đâu có! Không nhân cơ hội này tìm bạn gái à? Giới giải trí đầy mỹ nữ mà!"
Lục Xuyên thong thả múc miếng t.hịt bò ra, giọng trầm trầm: "Tôi sợ lại có người rủ tôi đi dạo phố, ăn uống, xem phim, làm trễ mất hai ngàn mỗi ngày."
Tần Vân: …
Lại lôi chuyện đó ra nữa hả?!
Nhưng suy cho cùng, anh ta cũng thấy có lỗi, biết anh em thực lòng muốn tốt cho mình, bèn gượng gạo đổi chủ đề:
"Đúng rồi, rượu nhà cậu đâu? Lấy chai ngon ra đi, uống một ly! Coi như cảm ơn hai người đã chữa khỏi bệnh ngu cho tôi!"
Lục Xuyên đặt muôi xuống, nhìn hai kẻ cứ nằng nặc chen vào bếp: "Lấy rượu của tôi, rồi cụng ly với tôi?"
Nhưng lần này, cả hai người đều giả ngu, không đáp lại.
Hà Huống lại nhanh nhảu chuyển hướng chú ý, mắt nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay và người Lục Xuyên:
"Chuyện cũng lâu rồi, chắc cậu uống được chút rồi chứ?"
"Ê, hai người có xem buổi livestream hôm trước của nhà nông đó không? Tôi vừa hay thấy họ nấu rượu đấy! Nhìn mà thèm chảy nước miếng, buổi tối tôi ngồi uống một mình, vậy mà vẫn không đã cơn thèm!"
"Đúng đúng đúng!"
Tần Quân cũng sốt sắng tiếp lời, so với Lục Xuyên thì hai người họ đúng là fan cuồng.
"Rượu chưng lên mà tôi chỉ muốn xuyên qua màn hình luôn! Sao họ không bán vậy chứ?"
"Tôi cũng thế! Nhìn mà cào ruột cào gan, chỉ hận không biết địa chỉ chính xác, nếu không tôi đã lái xe qua đó ngay trong đêm rồi!"
"Tôi còn hỏi riêng bộ phận chăm sóc khách hàng xem có bán không, vậy mà chẳng ai trả lời. Không thể giao dịch công khai cũng đâu sao, tôi có thể chuyển khoản mà! Một vạn, hai vạn, cứ báo giá đi là được!"
Nhắc đến rượu cao lương kia, hai người lại tràn ngập nỗi ai oán vì không mua được.
Lục Xuyên đang làm bếp cũng thoáng dừng tay, lại nhìn về phía chiếc thùng bên kia.
Anh có linh cảm, mình đã đoán được trong đó gửi thứ gì rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của Hà Huống và Tần Quân cũng đồng loạt hướng về phía ấy.
Hai người ngừng lại một giây, rồi tức thì lao tới như thỏ xổng chuồng.
"Đúng vậy! Địa chỉ của trấn Thanh Khê, Vân Thành!"