Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 631: Người lao động chân chính



Điền Điềm quả nhiên là một tay làm nông cừ khôi. Dù đã đi làm công sở mấy năm nay nên có hơi lóng ngóng, nhưng vừa nắm lấy cây mè, vung liềm cắt một hồi thì cô đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác ngày xưa.

Hai chị em soạt soạt soạt cắt thoăn thoắt. Cắt được một lúc lại đứng thẳng người lên duỗi lưng, tiện thể gom những bó mè vừa cắt chất lên xe.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, tốc độ làm việc cực kỳ nhanh.

Không xa lắm, trên sườn đồi, chiếc máy xúc đang ầm ầm hoạt động. Gàu xúc khổng lồ đào bới đám cây bụi rậm rạp, cỏ dại và lớp đất hoang phế lâu năm, để lộ ra lớp đất vàng nhạt phía dưới.

Bên kia máy xúc, những mảng đất vàng ươm đã được phơi khô, phẳng phiu ngay ngắn, như minh chứng rõ ràng cho thành quả lao động của người thợ lái.

Chiếc máy xúc chuyển động đều đặn và có quy luật, đến mức người ta cứ thế nhìn mê mải mà quên cả thời gian, mãi đến khi Điền Điềm cất tiếng gọi:

"Điền Dã, Điền Dã! Đừng ngẩn ngơ nữa, làm tiếp đi thôi. Nói là qua giúp người ta, mà người ta còn trả tiền công đấy. Mình phải tranh thủ làm cho nhanh thôi."

Điền Dã thu lại ánh mắt, cúi xuống tiếp tục cắt mè, vừa làm vừa hỏi:

"Chị, nghe nói lái máy xúc kiếm được lắm phải không?"

Điền Điềm là chị ruột, làm sao không hiểu được em trai mình đang nghĩ gì.

Cô liền khuyên nhủ: "Đừng có nghĩ ngợi nhiều. Lái máy xúc kiếm được tiền thật, nhưng cũng phải có việc để mà làm, mà còn phải gặp được người sòng phẳng mới được. Dạo này nhiều công trường ngừng thi công lắm, không còn nhiều mối như trước đâu."

Điền Dã không đáp lời.

Điền Điềm biết cậu đang lo lắng về gánh nặng kinh tế của gia đình nên mới nghĩ ngợi lung tung. Cô khẽ thở dài:

"Việc này hai trăm tệ một ngày, mình làm mười ngày nửa tháng cũng kiếm được bốn, năm nghìn tệ rồi. Lớp học thêm của em chẳng phải tuần sau mới khai giảng sao? Mình đi muộn chút vẫn kịp mà. Em cố gắng thêm chút nữa là theo kịp thôi."

Điền Dã học hành cũng khá chăm chỉ, nhưng ngữ pháp và giới từ thì mãi vẫn chưa thông được.

Khó khăn nhất đều đã vượt qua rồi, bây giờ có cơ hội thì cô cũng muốn em trai mình cải thiện thêm kết quả học tập.

"Em không đi đâu."

Điền Dã quay đầu lại: "Tiếng Anh là học thuộc từ vựng thôi, em tự học ở nhà đọc nhiều, học nhiều là được."

"Với lại, nhà mình còn nợ tiền mà. Kiếm được mấy nghìn tệ này, trả nợ xong cũng đỡ được một khoản."

Điền Điềm lại không đồng ý.

Tiếng Anh đúng là học thuộc từ vựng thì có thể khá lên, nhưng điều đó cũng cần đủ thời gian nữa.

Học cấp ba đâu giống cấp hai, môn nào cũng cần đầu tư công sức. Nếu vì mấy nghìn tệ mà kéo tụt điểm tiếng Anh thì thật không đáng.

"Em đừng lo chuyện này. Cha mình còn cần một năm nữa mới hồi phục được, nhưng mẹ thì sắp khỏe lại rồi. Đến lúc đó chị đi làm bình thường, mỗi tháng để dành một ít, một năm là trả hết thôi."

Tất nhiên, trừ khi nhà mình không phát sinh thêm khoản chi nào. Tính toán kỹ thì có lẽ phải hai năm mới trả hết được.

Nhưng dù Điền Dã có trưởng thành sớm đến mấy thì kinh nghiệm sống vẫn còn đơn giản. Điền Điềm nói như vậy chỉ là muốn em trai bớt lo nghĩ mà thôi.

Điền Dã không biết có tin hay không, chỉ im lặng không nói gì.

Hai chị em đeo găng tay, tránh né đám sâu xanh béo ú bám trên lá mè. Mồ hôi từng giọt, từng giọt rơi xuống từ trán, theo ánh mặt trời ngày càng gay gắt mà dần lan tỏa khắp ruộng mè.

Đến lúc này, Điền Dã mới khẽ thở dài:

"Sao làng mình không có nhà nào như thế nhỉ? Nếu có thì cha mẹ mình cũng có thể ngồi làm mấy việc này được mà."

"Ngốc à, cha mẹ mình còn chưa khỏe lại hẳn, mà với mức tiền công như nhau, người ta thuê người khỏe mạnh thì hiệu quả không cao hơn sao?"

Điền Điềm ôm mấy bó mè dưới đất lên bó thành từng bó, vừa làm vừa cười nói:

"Nhà Tống Đàm tốt thật đấy, trả công cũng hào phóng. Chị mà đi làm văn phòng chưa chắc một ngày kiếm được hai trăm tệ đâu."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hai người vùi đầu làm việc, những thân cây mè đổ rạp thành từng đám. Mặt trời từ từ lên cao, cái nóng trong không khí ngày càng rõ rệt, đến nỗi ngay cả hô hấp cũng mang theo hơi nóng bỏng rát.

Đợi đến khi mồ hôi túa ra khiến mắt không mở nổi, thì góc cuối cùng của mảnh ruộng mè này vẫn chưa dọn dẹp xong.

Mà trên sườn đồi, chiếc máy xúc đã dừng lại từ lâu.

Tôn Tự Cường từ trong xe bước xuống, cũng bị ánh nắng mặt trời chói chang làm nheo mắt. Nhìn xuống khu vực lòng chảo bên dưới vẫn có người đang làm việc, anh ta vội hét lớn:

“Dừng lại thôi! Còn lại để chiều làm tiếp đi!”

Nắng nóng thế này, lỡ có ai bị cảm nắng thì nguy to.

Điền Điềm ngẩng đầu lên, thấy là Tôn Tự Cường thì bật cười, rồi lớn giọng đáp lại:

“Còn chút xíu thôi, làm xong rồi bọn em về ngay.”

Nhưng lúc này cũng gần mười giờ sáng rồi, nhiệt độ đã vọt lên đến ba mươi tám độ. Tôn Tự Cường chẳng làm gì, chỉ đứng đấy thôi mà mồ hôi cũng túa ra như tắm!

Anh ta lầm bầm: “Làm việc chăm chỉ đến mức này cơ à?”

Vừa nói vừa bước xuống lòng chảo.

Vừa vào tới ruộng mè, anh ta liền thấy Điền Điềm đang luống cuống dùng tay áo quệt mồ hôi, một lọn tóc bết dính vào má, trông rất chật vật.

Anh ta bước tới, đón lấy chiếc liềm trong tay cô:

“Để tôi, để tôi, chỉ còn chút xíu nữa thôi, mấy người nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói vừa lẩm bẩm: “Việc này có gấp gì đâu chứ! Sáng không xong thì chiều làm tiếp, vì chút chuyện này mà cảm nắng thì Tống Đàm cũng không đền nổi viện phí cho mấy người đâu!”

Anh ta là đàn ông con trai, làm việc còn nhanh nhẹn hơn hai chị em kia nhiều. Lúc này chỉ cần vung tay mạnh một cái, nắm lấy thân cây mè, lưỡi liềm xoẹt xoẹt lia đi!

Chẳng bao lâu sau, góc ruộng ấy đã được dọn sạch.

Điền Dã và Điền Điềm theo sau bó lại thành bó, chẳng mấy chốc đã chất đầy lên xe ba bánh thành từng tầng lớp chông chênh, đầy ắp.

“Chà!” Mãi đến lúc này, Tôn Tự Cường mới nhận ra: “Ruộng mè này thu hoạch tốt ghê!”

Xe ba bánh chất đầy đến mức rung rinh, chao đảo. Chỉ với mảnh ruộng chừng hai ba mẫu đất này mà nói không chừng thu được đến một hai trăm cân mè ấy chứ!

Thấy Điền Dã lưỡng lự định lên xe lái đi, Tôn Tự Cường vội vàng giật lấy chìa khóa:

“Đi đi đi! Xe chất đầy thế này mà nhóc con như cậu lái thì nguy hiểm lắm, để tôi.”

Nói xong không đợi ai trả lời, anh ta liền phóng xe nổ máy rì rì, chầm chậm leo lên con dốc. Từ đằng sau nhìn lại, chỉ thấy bó thân mè trên xe lắc lư qua lại, lúc lắc không ngừng… rồi dần dần mất hút.

Điền Dã cũng thở phào một hơi.

Đường núi thế này mà xe ba bánh lại chất đầy ăm ắp như vậy, cậu thật sự chưa từng lái qua lần nào.

Điền Điềm đã lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển giục: “Đừng nhìn nữa, nóng thế này, mau về thôi.”

Hai chị em đúng là đến làm việc thật, về đến nhà Tống Đàm chỉ kịp rửa mặt qua loa bằng nước mát, rồi lại lấy xe máy về luôn.

Thao Dang

Tôn Tự Cường trách họ làm việc quá siêng năng, nhưng chính anh ta về tới nơi, thấy Tống Đàm không có ở nhà, cũng chẳng gọi ai khác, liền tự mình trải thân cây mè ra đầy sân xi măng.

Trời nóng thế này, không mấy ngày là phơi khô mè được rồi. Cũng không biết là mè trắng hay mè đen nữa...

Anh ta còn đang phân vân có nên cắt dây buộc ra không thì thấy hai chị em nọ đã tới cảm ơn, sau đó lại nhanh chóng phóng xe rời đi.

Tôn Tự Cường: …

Anh ta lầm bầm: “Cần cù thế mà Chu Thiên Vũ còn chê, lỡ sau này tìm phải đứa lười biếng thì khổ lắm đây!”

“Nếu không thì cô ấy siêng năng thế này, không khéo lại bị người ta vắt kiệt sức mất!”