Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 632: Một phát ăn ngay.



Điền Điềm vừa lái xe máy đi được mấy phút thì chiếc bán tải của Tống Đàm cũng đỗ ngay trước cửa nhà.

Cô còn chưa kịp hỏi thăm đám mè ngoài sân thì Ngô Lan và Tống Tam Thành đã bước xuống xe.

Ngô Lan thì hớn hở phấn khởi, còn Tống Tam Thành thì cũng không kém phần đắc ý.

"Ai ya, tôi đã nói rồi mà, thi bằng lái có gì khó đâu! Đó thấy chưa, một phát là đậu luôn! Dễ ợt hà! Đàm Đàm, con nói xem, về sau cha nên mua xe gì thì hợp đây?"

Tống Tam Thành cười tươi như hoa, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh lái chiếc xe mới chạy vòng vòng khoe với hàng xóm rồi.

Ngô Lan liếc ông một cái: "Ông được có 91 điểm, sát vạch mà qua thôi, đắc ý cái gì! Người ta không biết còn tưởng ông thi đậu kỳ thi cuối cùng ấy chứ!"

Tống Đàm cũng nhịn không được mà bật cười.

Cha cô đã khoe khoang suốt cả đoạn đường rồi, ai mà không biết chắc còn tưởng ông lấy được bằng lái là chuyện chắc như đinh đóng cột, mà thực ra sáng nay ông mới thi lý thuyết thôi.

Sáng nay lúc xếp hàng chờ vào phòng thi, cha cô còn vừa đứng vừa cắm mặt vào điện thoại để ôn bài nữa cơ.

Nhưng chuyện cha mẹ đấu khẩu với nhau thì cô không xen vào. Lúc này, cô trèo lên thùng xe phía sau rồi cất cao giọng gọi lớn:

"Kiều Kiều ơi, ra đây xem xe mới của em nè!"

Không sai, chờ đợi bấy lâu, người thứ hai trong nhà họ Tống có xe mới chính là Kiều Kiều!

Nghe tiếng gọi, Kiều Kiều lập tức lao vút ra khỏi sân, hai mắt sáng rỡ nhìn chiếc xe ba bánh trong thùng xe bán tải, bám lấy thành xe mà chỉ hận không thể nhảy phắt lên ngay lập tức!

"Chị ơi! Đây là cái xe ba bánh mà em muốn, nó đẹp quá chừng luôn á!"

Đúng là đẹp thật! Đến cả người theo chủ nghĩa thực dụng như Tống Đàm mà cũng không khỏi xao xuyến.

Chiếc xe đúng như lời Kiều Kiều nói, là màu cầu vồng mộng mơ.

Màu sắc theo tông pastel tươi sáng, độ bão hòa không cao, vừa nhẹ nhàng vừa rực rỡ, nhìn là thấy vui vẻ ngay.

Mái che màu trắng tuyết được đặt làm riêng với giá không hề rẻ, lúc mọi người khiêng xe xuống còn hơi rung rinh trông đáng yêu hết sức.

Cái xe này mua hết hơn năm nghìn, thêm phần sơn xe và mái che nữa cũng mất thêm năm nghìn nữa.

Lúc móc hầu bao ra trả tiền, Tống Đàm đã muốn đổi ý rồi, biết thế này thì thà mua hẳn mười cái xe lắc còn hơn!

Dù có năm trăm tệ một cái thì cũng đủ mua mười cái, Kiều Kiều ngồi lên rung rinh chơi vài bài hát cũng vui mà!

Hơn nữa, cái xe đẹp thế này, sau này dù là chở phân bón hay củi lửa cũng thấy phí phạm quá, Kiều Kiều chắc gì đã nỡ dùng...

Đúng là kiểu đồ chơi trẻ em chỉ được cái mã mà chẳng thực tế chút nào.

Nhưng...

Bản chất con người mà, vẫn cứ mê cái gì đẹp mắt thôi.

Bất kể cái xe có thực dụng hay không, đến khi được đặt xuống đất, Tống Đàm là người đầu tiên nhảy lên lái thử. Cô còn nghiêm túc quay sang Kiều Kiều, người đang mong chờ đứng bên cạnh, mà nói:

Thao Dang

"Đừng vội, để chị thử xem xe có vấn đề gì không, có gì còn gọi bên bảo hành."

Kiều Kiều là cậu bé ngoan, nào có hiểu được tâm tư xấu xa của người lớn? Huống hồ đây lại là người chị mà cậu nhóc tin tưởng nhất.

Vì thế cậu liền ngoan ngoãn lùi lại một bước, sau đó nghiêm túc dặn dò:

"Vậy chị nhất định phải kiểm tra kỹ nha, đừng để Đại Hoa của em hư mất đấy."

Đại Hoa?

Tống Đàm ngẩn người.

Kiều Kiều thì đương nhiên chỉ vào chiếc xe ba bánh trước mặt: "Chị nhìn xem, nó đủ màu sắc, hoa hòe hoa sói như thế, đương nhiên phải gọi là Đại Hoa rồi."

Tống Đàm: ... Thôi kệ.

Cô không nhịn được mà nói: "Hay là gọi luôn là Đại Hồng đi, cầu vồng mà, nghe còn hợp lý hơn."

Kiều Kiều nghĩ nghĩ: "Nhưng người ta không biết lại tưởng là màu đỏ thì sao?"

Sao là sao? Lỡ tưởng lầm thì có ảnh hưởng gì đâu chứ, xe ba bánh tên gì thì quan trọng gì?

Nhưng Kiều Kiều lại không nghĩ vậy.

"Nếu thế thì," cậu bé nhìn lên mái che màu trắng tuyết, rồi kiên quyết nói:

"Vậy gọi là Đại Đoá đi, không đổi nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tống Đàm: ... Thôi thì em trai vui là được.

Nghĩ đến cái tên "Đại Đoá", cô dứt khoát không nghĩ thêm nữa, quay đầu tra chìa khóa vào ổ, vặn một cái, chiếc xe ba bánh lập tức rền vang khởi động.

Nói thật thì xe này chạy cũng ngon phết đấy chứ!

---

Gần trưa, những người làm việc trong vườn đều đã về hết, ngay cả Tôn Tự Cường cũng đã quay về nhà ông nội Tống Đàm để rửa mặt mũi. Trong sân thực sự chẳng còn ai khác.

Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc Tống Tam Thành vẫn hớn hở khoe khoang khắp nhà:

"Thực ra trước đây tôi thi thử rớt là vì tôi không để tâm thôi."

"Chứ không phải sáng nay tôi ôn gấp sao? Trong lúc xếp hàng tranh thủ làm vài đề, thế là qua môn một dễ như chơi!"

"Ôi dào, nếu không phải trước đây bận quá, tôi sớm đã đi thi rồi, giờ chắc cũng cầm bằng lái xe trên tay luôn ấy chứ..."

Những câu tương tự như thế, Tống Tam Thành cứ nhai đi nhai lại, đến mức ông chú Bảy nghe phát chán cả tai.

Cuối cùng ông chú Bảy hỏi: "Nghe nói môn hai khó đậu lắm, cậu với Ngô Lan, rốt cuộc ai đậu trước thế?"

À ờ...

Tống Tam Thành dù có khoe khoang thế nào thì trong lòng vẫn hiểu rõ, còn chuyện ai đậu môn hai trước thì... thật sự không dám chắc.

Ông lập tức im bặt.

Giáo sư Tống và các sinh viên nghe vậy chỉ biết cúi đầu cười trộm.

Mãi đến khi Yến Nhiên cũng tắm xong từ trên lầu bước xuống, không còn cách nào khác, trước đó họ lên núi ủ phân hữu cơ.

Mùi khai của đạm bốc lên nồng nặc đến cay xè cả mắt. Quần áo bám đầy mùi ấy, không tắm rửa thì không tài nào chịu nổi.

Mà con gái tắm rửa bao giờ cũng lâu hơn con trai một chút, nên cô là người xuống trễ nhất.

Vừa thấy Tống Đàm lái xe về sân với vẻ mặt mãn nguyện, Yến Nhiên vội hỏi:

"Tống Đàm, chẳng phải nói ngoài đồng còn đậu xanh chưa thu hoạch sao? Định lúc nào mới hái đây? Tôi thấy vài hôm nữa lại có mưa đấy."

Tống Đàm phất tay: "Yên tâm, có người đến làm rồi. Không thì trời nóng thế này mà bắt mọi người ra đồng, tôi sao nỡ chứ."

"Vườn đào bên đó râm mát hơn, không nóng lắm đâu. Mọi người vừa làm vừa trò chuyện, cứ từ từ mà làm, không vội."

Chú Trương xưa nay vốn có thói quen chuẩn bị sẵn phân bón. Bên mép sườn núi, đủ loại đống ủ lớn nhỏ chẳng biết đã chất từ bao giờ, cả trước khi giáo sư Tống đến đây.

Giờ họ chỉ cần trộn thêm một ít nữa, đợi trên núi dọn dẹp xong xuôi, nhiệt độ hơi hạ xuống là có thể bón đợt phân đầu tiên vào đất rồi.

Có điều Yến Nhiên vẫn thắc mắc: "Chẳng phải cô bảo giờ trong làng khó kiếm người làm sao?"

Tống Đàm cười cười, kể lại chuyện của Điền Điềm, rồi không nhịn được mà khen thêm:

"Tôn Tự Cường nói rồi, cặp chị em nhà đó giỏi lắm! Cô xem đống mè ngoài kia đi, hai người họ chỉ trong một buổi sáng mà cắt sạch cả rồi, làm việc hăng lắm."

Nhưng mà cũng hơi quá sức rồi. Tống Đàm sợ hai người đang tuổi ăn tuổi lớn này lại làm việc kiệt sức mất, đang định tính xem có nên đổi sang việc nhẹ nhàng hơn không.

Thế nhưng trọng tâm của Yến Nhiên lại đặt ở chỗ khác.

Cô tò mò hỏi: "Cô nói em trai của Điền Điềm muốn đi học thêm nhưng không có tiền, thằng bé muốn học thêm môn gì thế?"

"Tiếng Anh."

"Trời ơi, cái đó dễ lắm mà!"

Yến Nhiên lập tức vui vẻ: "Cô nói với họ đi, đừng nhắc chuyện tiền nong gì cả, mỗi sáng sớm và chiều tối cứ đến giúp nhà cô làm việc. Đến trưa trời nóng thì qua đây, ba người chúng tôi đều có thể giúp thằng bé học thêm."

Cô chớp chớp mắt: "Vậy thì vừa không bị kiệt sức, trong nhà cũng có người phụ giúp mấy việc vặt, tiện thể còn giúp cô đỡ được chút tiền công nữa."

Chứ nếu bốn người họ ngày nào cũng ở đây ăn không ngồi rồi, trong lòng thấy ngại lắm!

Việc nhỏ này mà giúp được thì tốt quá còn gì.

Nói xong, Yến Nhiên còn có chút ngại ngùng nữa.

Tống Đàm: …

Cô xoa xoa tay, tỏ vẻ vừa phân vân vừa chân thành.

"Làm vậy có phải mọi người sẽ vất vả quá không?"