Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 634: Giấu đi rồi.



Ở vùng ngoại ô Thủ Đô, trên một ngọn núi.

Người gác cổng vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị đổi ca thì nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa mới tới giờ đổi ca, vừa đủ thời gian để anh ta tranh thủ đọc bản cập nhật mới.

Vậy mà vừa mở app lên, anh ta mới phát hiện ba bộ truyện mình đang theo dõi đều không có chương mới... Là do mạng kém sao?

Anh ta bất giác nhấp vào từng truyện một, rồi tuyệt vọng nhận ra: Ba bộ truyện ấy thật sự chưa ra chương mới!

Sao lại thế này chứ?!!

Hôm nay chẳng phải ngày lễ, cũng chẳng có hoạt động gì đặc biệt, mà mấy tác giả kia thậm chí còn không buồn để lại tờ xin phép nghỉ, cứ thế mà "bỏ bom" độc giả à? Thật quá quắt mà!

Anh ta mở phần bình luận lên xem, quả nhiên toàn là tiếng than trời trách đất:

[Đồ vô lương tâm! Nói nghỉ là nghỉ, xin phép cũng không buồn xin!]

[@huống chi huống chi, anh vốn ngày nào cũng đăng chương mới mà, sao hôm nay lại im ắng thế này?]

[Tôi biết ngay mà, từ khi bán bản quyền cho Thanh Vân là lười biếng ra mặt!]

Đáng hận thật đấy!

Vị độc giả đau lòng ấy lần lượt "mắng yêu" trong từng truyện, rồi mới thở dài buồn bã đi đổi ca trực.

Vậy mà ngay lúc anh ta vừa thoát khỏi app, ba bộ truyện kia đồng loạt ra chương mới:

《Xin lỗi, hôm qua tôi say quá》

...

Còn ở chốt gác cổng ấy, anh chàng vệ sĩ trẻ đứng thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc nhưng tâm hồn vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn vừa nãy. Đúng lúc ấy, người giao hàng quen thuộc lại lái xe tới, nhanh nhẹn bưng mấy kiện hàng xuống.

Người gác cổng kiểm tra từng kiện một, tim bất giác khẽ giật thót.

Thao Dang

Không vì gì khác, trong số đó có một kiện hàng gửi cho lão gia nhà họ Chúc, được gửi từ trấn Thanh Khê ở Vân Thành.

Ôi trời ơi!

Anh ta vội vàng đưa mắt nhìn về phía trong khu dân cư, quả nhiên thấy Tiểu Đỗ quen thuộc lao tới từ xa, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi:

“Có bưu kiện nào gửi cho lão gia nhà tôi không? Ông ấy trông ngóng suốt từ sáng, vừa thấy ký nhận là biết ngay.”

Còn vì cái gì nữa, khỏi cần nói cũng hiểu.

Quả nhiên, chờ Tiểu Đỗ sàng qua đống kiện hàng rồi nhìn thấy thùng hàng từ trấn Thanh Khê, anh ta chẳng nói chẳng rằng ôm vào n.g.ự.c rồi chạy như bay.

Người gác cổng nhìn theo bóng lưng khuất dần, sau đó lập tức quay đầu bấm điện thoại gọi ngay:

“Lão Chu, hôm nay lại có một kiện hàng từ Thanh Khê tới…”

...

Lão Chúc bây giờ đã học được cách nhẫn nại rồi.

Kinh nghiệm xương m.á.u bảo ông rằng, ông già rồi chạy không nhanh, nếu giữa đường bị mấy lão già khác chặn lại thì không chừng kiện hàng trong tay sẽ bị "gặm" mất vài phần.

Thôi thì đành trông cậy vào Tiểu Đỗ vậy, còn mình thì ở nhà đợi.

Nhưng đợi ở nhà cũng không yên tâm, lỡ như mấy lão già kia biết tin trước, lại mặt dày chạy ra chặn đường thì Tiểu Đỗ cũng không dám đối đầu với họ đâu!

Lúc này, ông đi tới đi lui trong sân, lòng dạ rối bời.

May mà không bao lâu sau, Tiểu Đỗ đã thở hổn hển chạy vào, sau đó đứng thẳng lưng đầy nghiêm túc, trịnh trọng đặt thùng hàng vào tay lão Chúc đang kích động đến run run.

Giây tiếp theo, hai người họ liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh như cắt chui tọt vào trong nhà.

“Rầm!” Cửa đóng, khóa cài, liền mạch không kẽ hở.

Lão Chúc thuần thục mở hộp ra, thấy bên trong có hai mươi gói gia vị nấu trứng trà, còn chính giữa là một chai nước khoáng.

Dù bao bì ngoài đơn giản nhưng ông chẳng bận tâm chút nào. Vừa nhìn thấy chất lỏng trong suốt bên trong chai, khẽ lắc nhẹ một cái, nghĩ đến một khả năng nào đó, tim ông liền phấn khởi đến run bần bật!

Chẳng lẽ là...

Không nói hai lời, ông vặn nắp chai ra.

Ngay tức khắc, một hương rượu đậm đà nồng nàn ập tới, khiến con sâu rượu trong bụng ông bấy lâu nay ngoan ngoãn bỗng lăn lộn dữ dội, từng tế bào trong cơ thể ông như gào lên:

[Uống thử một hớp đi.]

Trong phòng chẳng có ai khác, lão Chúc vừa bưng chén rượu vừa liếc mắt nhìn Tiểu Đỗ đang nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ta chỉ thử một chút thôi, đừng mách bác sĩ nhé. Họ thì biết cái gì chứ.”

Rồi chẳng đợi Tiểu Đỗ kịp ngăn cản, ông nhanh tay rút từ trong tủ ra chiếc ly uống rượu nhỏ của mình, cẩn thận rót vào nửa ly.

Hương rượu nồng nàn thế này, lão sâu rượu sao mà cưỡng lại được?

Cầm chén rượu trên tay, ông cố gắng nén cơn thèm khát, nhấp thử một ngụm nhỏ.

“Rượu ngon!”

Uống một hớp xuống, tim gan như cũng run lên theo, cái cảm giác lạnh buốt lại nồng đậm khó tả...

"Vèo", mắt lão Chúc sáng rực lên!

Lão vội đặt cái ly rượu xuống bàn, sau đó vặn c.h.ặ.t nắp chai nước khoáng rồi đi vòng vòng trong phòng như gà mắc tóc:

"Tiểu Đỗ! Nhanh nhanh nhanh, kiếm chỗ nào không ai mò ra được mà giấu nó đi."

Tiểu Đỗ ngần ngừ một chút, sau đó mới cầm lấy chai rượu đi vào buồng trong.

Không bao lâu sau, anh ta đi ra, khiến lão Chúc thoáng sững người, trong lòng dâng lên một chút cảnh giác:

"Cậu giấu đâu rồi? Đừng nói là tính không cho ta uống luôn nha?"

Tiểu Đỗ cười cười:

"Lão gia à, bác sĩ dặn rồi, thật sự là không thể uống nữa đâu. Trong nhà cũng nhắc nhở kỹ lắm mà..."

"Ta không tin!" Lão Chúc lớn tiếng: "Ta chưa nghe bác sĩ nói vậy bao giờ!"

Thế nhưng lời còn chưa dứt, ngoài sân lại vang lên tiếng ồn ào quen thuộc.

Tim lão Chúc run lên một cái, nghĩ đến mấy gói t.h.u.ố.c lá quý của mình, lão không nói hai lời, dốc sạch ly rượu rồi nhanh chóng dặn dò:

"Mau lên, rửa sạch sẽ cất đi, ta ra mở cửa đây."

Cái đám già này, giờ bám dai như đỉa, đuổi không đi, thôi thì lão đành mở cửa sớm để tỏ ra mình chỉ vừa nhận chút hàng khô, chẳng có gì đáng nghi cả.

Haizz... May mà đứa cháu gái hiểu chuyện, gửi hẳn hai chục gói gia vị ướp trứng trà, rõ ràng là đánh lạc hướng, sợ người ta cướp mất rượu của lão nên mới gửi thêm cái này để chia cho đám già kia phân tán sự chú ý...

Cháu ngoan lắm!

Lão vừa nghĩ vừa thoăn thoắt dọn dẹp. Đến khi mở cửa ra thì quả nhiên lại là cái đám "đạo tặc" ấy.

Người đi đầu là lão Chu, cười hiền khô:

"Lão Chúc à, anh em bao năm rồi, không lẽ còn phải nói ra sao?"

Lão Chúc hừ một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo:

"Có tí đồ thôi mà mấy người chạy còn nhanh hơn thỏ. Sao, cháu gái tôi gửi cho tôi đấy, tôi chẳng lẽ không được ăn một mình à?"

Vừa nói, lão vừa tức tối bê thùng hàng lên, mở ra là hai mươi gói gia vị đóng gói đơn giản.

"Gia vị để ướp trứng trà đấy, mỗi người hai gói nha. Nấu một nồi bỏ tủ lạnh ăn được mấy bữa liền."

Mọi người nhìn lão bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi lặng lẽ nhét mấy gói gia vị vào túi mình.

Đến khi trong thùng chỉ còn lại hai gói, lão Chúc tuy đau lòng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ai dè ngay khoảnh khắc đó, lão Chu bỗng cười gian như cáo:

"Lão Chúc à, lần sau muốn gạt người thì súc miệng trước đi, miệng ông nồng nặc mùi rượu kìa!"

"Với lại cái mùi rượu trong phòng ông ấy, muốn giả ngu cũng khó lắm. Tiểu Đỗ đâu? Tiểu Đỗ, nói mau, rượu giấu ở đâu rồi!"

Lão Chúc tối sầm mặt mày.

Cháu gái lần này chỉ gửi đúng một chai thôi, với tửu lượng của mấy người này thì một chai uống được bao nhiêu chứ?

Thế nên, lão Chúc thà c.h.ế.t cũng không chịu khai ra bí mật của mình. Cuối cùng, sau một hồi bị quấy rầy, đám người kia đành tiu nghỉu rời đi.

Đợi bọn họ vừa đi khỏi, lão Chúc mới đập mạnh tay lên vai Tiểu Đỗ:

"Làm tốt lắm! Ta đoán thế nào bọn họ cũng không chịu ngồi yên. Bên này có người lằng nhằng với ta, bên kia kiểu gì cũng có người muốn làm 'đạo tặc'..."

"Thôi thôi, người ta đi rồi, cậu mau đem rượu ra đi, ta phải đổi qua cái chai khác mới được."

Ai dè vừa dứt lời, Tiểu Đỗ vẫn đứng im không nhúc nhích. Lão Chúc nghi hoặc nhìn sang, thấy gương mặt thật thà của anh ta lộ ra vẻ áy náy:

"Lão gia à, bác sĩ thật sự dặn là không được uống nữa. Vậy nên... tôi thật sự đã giấu rồi. Ông muốn uống thì tự đi tìm nha?"

Lão Chúc: …