Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 635: Dạy người cách câu cá.



Mặt trời vẫn chưa lặn, cái nóng hơn ba mươi độ vẫn còn hầm hập, mặt đất nóng ran dưới ánh tà dương. Nếu mang dép đế mỏng mà đứng lâu một chút thì cũng đủ bỏng chân.

Khoảnh sân xi măng bên ngoài lại được tận dụng, những bó thân cây mè và đậu xanh được trải đầy ra đó.

Lá vàng xen lẫn quả xanh của đậu xanh vẫn còn chút độ ẩm, nhưng mè thì lại khác. Dù chỉ mới phơi từ sáng mà giờ trông đã khô khốc, chẳng còn chút nước nào.

Vẫn còn sớm nên mọi người không vội vàng đóng bao cất vào kho, ngược lại lại quây quần trong sân chọc ghẹo Kiều Kiều.

Dù sao thì, chẳng ai có thể từ chối những đám mây cầu vồng rực rỡ cả, đúng không?

Thao Dang

Chờ đến khi anh em Điền Điềm chạy xe máy đi xa rồi, ông chú Bảy mới nhìn Tống Đàm, cười mà như không cười:

“Cái đám mè với đậu xanh này đáng bao nhiêu tiền đâu? Chưa nói tới tiền công một ngày cũng đã bốn trăm đồng rồi. Không phải kiểu 'đậu hủ mà bán giá thịt' à?”

Mè với đậu xanh gộp lại cũng chưa tới một mẫu đất, nếu không nhờ có linh khí của Tống Đàm cộng thêm thì sản lượng còn chẳng đáng nhắc tới. Dù vậy, vì trồng quá ít nên giờ nhìn lại cũng không thấy được bao nhiêu.

Nếu tính theo giá nông sản thông thường thì Tống Đàm phen này chắc lỗ te tua.

Nhưng Tống Đàm chỉ cười cười:

“Ông chú Bảy à, đừng nghĩ nhiều quá! Ông xem nè, người ta thiếu tiền, con giúp một tay. Con không muốn phơi nắng, cô ấy đến giúp… Đôi bên đều có lợi, nói chi chuyện tiền bạc cho phức tạp, phàm tục lắm!”

Ông chú Bảy tức muốn xì khói:

“Phàm tục?! Con khôn ranh như quỷ mà còn nói ta phàm tục hả?”

Lúc này, Tôn Tự Cường vừa giúp trở đống mè lại, nghe vậy liền không đồng tình:

“Tống Đàm người ta vừa tốt bụng vừa rộng rãi, sao ông lại nói vậy chớ? Điền Điềm với cô ấy chẳng họ hàng thân thích gì, vậy mà cô ấy vừa phụ đạo cho người ta lại còn trả lương đàng hoàng...”

Nói rồi anh ta thở dài, chẳng hiểu sao có người cứ không chịu nhìn ra được chuyện tốt:

“Ông à, cái này gọi là dạy người cách câu cá, chứ không phải cứ đưa tiền là xong đâu.”

Ông chú Bảy: …

“Hừ.”

Ông nhìn thằng nhóc ngốc nghếch trước mặt, lại nghĩ tới gương mặt cảm động của Điền Điềm lúc đi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác “thiên hạ đều say chỉ mình ta tỉnh”, thôi thì cũng chẳng buồn nói nữa.

Ngay lúc này, bí thư Tiểu Chúc cũng hớn hở bước vào sân, câu đầu tiên vẫn là câu hỏi quen thuộc muôn đời:

“Tối nay ăn gì vậy ạ?”

Dù hỏi nhưng thật ra cũng chẳng cần trả lời, dù ăn gì thì cô ta cũng ăn được. Lần này cô ta tới chủ yếu là để khoe công trạng:

“Tống Đàm, để tôi nói cho mà nghe, rượu ngon t.h.u.ố.c lá xịn ngày hôm sau là gửi tới liền à nghen! Cái chai rượu cô tặng tôi đúng là không uổng phí mà! Hôm nay tôi gần như nhận điện thoại mệt nghỉ luôn…”

Đặc biệt là ông nội của Tiểu Chúc, lão Chúc ấy, cả ngày cứ quở trách mãi rằng Tiểu Đỗ không được nữa, lén cất rượu rồi...

Mà này, theo ý bí thư Tiểu Chúc thì… giấu kỹ lắm đó nha!

Uống hết chưa? Hết rồi.

Thử được mùi vị chưa? Thử rồi.

Mấy ông lão khác có nghe mùi không? Nghe hết rồi!

Ông nội uống nhiều có hại sức khỏe không? Không có!

Thế nên bí thư Tiểu Chúc vui ra mặt, còn đặc biệt gọi điện cảm ơn Tiểu Đỗ, tiện thể hỏi thêm xem rượu đó giấu ở đâu...

Tiểu Đỗ mới nhỏ giọng tiết lộ:

“Đầu giường của lão gia là hình vòng cung, bên trong rỗng á, tôi nhét chai rượu vô đó, mỗi ngày lấy ra rót một ly nhỏ thôi.”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Thật không ngờ luôn á! Dù gì cũng không ai rảnh mà dời giường lên để kiểm tra đằng sau đầu giường đâu chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô ta trầm ngâm một chút rồi nói nghiêm túc:

“Cảm ơn nghen, chú ý giúp tôi coi chừng bưu phẩm nhé. Hôm nay tôi gửi nhanh qua cho chú ít gói gia vị ướp trứng trà, đem về cho cả nhà dùng.”

Nói chuyện xong, cái xe “siêu xe làng quê” của Kiều Kiều trong sân đã đổi tay mấy lần, giờ lại về tới tay Kiều Kiều.

Mà Tăng Hiểu Đông đã chơi xe chán rồi, giờ cầm điện thoại hăng hái nói:

“Lại đây lại đây, live stream đi, xe đẹp vậy phải để cho cả thế giới ganh tị mới được!”

Đôi mắt Kiều Kiều sáng rực lên!

Đúng vậy! Lần trước đã cho các bạn nhỏ coi Ultraman, lần này phải để bọn họ coi Đại Đoá mới được!

Cậu nhóc gật đầu cái rụp, không nói hai lời liền leo lên xe ngay!

“Khoan đã!” Tề Lâm ngăn lại: “Cái này phải có bằng lái F đúng không? Kiều Kiều không có, lỡ phát trực tiếp ra ngoài dễ bị người ta bắt bẻ lắm.”

Tăng Hiểu Đông ngần ngừ nhìn chiếc xe ba bánh Đại Đoá trước mặt, thân xe màu cầu vồng macaron kết hợp với mái che hình đám mây trắng dễ thương, thùng xe phía sau còn có thể biến thành ghế ngồi, mà chiều ngang xe thì chưa tới một mét.

Toàn bộ chiếc xe cũng chỉ dài có hai mét thôi mà!

Hơn nữa tụi mình chỉ chạy trong thôn, mấy buổi livestream làm vườn cũng toàn có ba bánh chạy qua chạy lại, có ai kiểm tra bằng lái đâu chứ?

Tề Lâm thở dài, đành hạ giọng nói: “Người ta đâu phải Kiều Kiều. Quan trọng nhất là bây giờ livestream của cậu ấy đang hot, tôi sợ có kẻ xấu cố tình gây chuyện.”

Dạo này cư dân mạng rảnh lắm, lỡ mà đồn thổi ra thêm chút chuyện không hay thì livestream của mình kiểu gì cũng bị chấn chỉnh.

Bí thư Tiểu Chúc đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: “Đúng rồi, nếu đã có chút tiếng tăm thì phải cẩn thận một chút. Dù các cậu không dựa vào livestream để kiếm cơm, nhưng mà lỡ bị cấm sóng một thời gian, hoặc bị người ta chửi bới thì Kiều Kiều chắc cũng buồn lắm nhỉ?”

Dù thật ra cậu nhóc cũng chẳng buồn để tâm tới thành quả livestream.

Kiều Kiều đứng xa nên không nghe rõ, nhưng cũng đoán được phần nào, cậu nhóc đứng sững tại chỗ, mặt xị xuống ngay:

“Vậy… Đại Đoá của em không thể cho các bạn nhỏ coi sao? Em chạy xe đẹp lắm mà…”

Trong nháy mắt, mọi người trong sân đều thấy xót xa.

Đến cả Tề Lâm cũng không nỡ nói thêm, chỉ ngập ngừng: “Hay là…”

“Không sao!” Vẫn là Tống Đàm dứt khoát quyết định: “Lát nữa tụi mình dọn đống mè ra, livestream thì chạy ở ngoài sân thôi, đừng ra đường lớn.”

Kệ cậu nhóc đi, ở ngay trước cửa nhà mình chạy lòng vòng chắc không sao đâu.

Bí thư Tiểu Chúc ngẩn người, rồi cũng bật cười: “Đúng rồi, có sân rộng vẫn sướng nhất!”

Vừa nghe vậy, Kiều Kiều lập tức hoan hô, hăng hái nổ máy chạy vòng vòng trong sân.

Thời tiết nóng nực là thế, vậy mà cậu nhóc chẳng hề khó chịu, ngược lại còn cười vui vẻ vô cùng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

Tăng Hiểu Đông cầm điện thoại trên tay, đứng ngẩn người một lúc.

Anh thầm nghĩ: Làm con nít… thật tốt quá đi mà!

Mãi đến khi bí thư Tiểu Chúc bỗng lên tiếng: “Kiều Kiều, chiếc Đại Đoá của em đẹp quá, còn đẹp hơn xe của chị nữa… Chị ganh tị ghê, cho chị chạy thử một vòng được không?”

Kiều Kiều ngập ngừng một chút rồi gật đầu ngay: “Đúng rồi, Đại Đoá của em đẹp hơn xe của chị nhiều lắm.” Dứt lời liền đỗ xe lại, ngoan ngoãn bước xuống.

Tăng Hiểu Đông: …Dễ dụ dữ vậy trời!

Anh ta im lặng bấm đăng bài thông báo phát sóng, rồi bỗng dưng thở dài: Làm con nít cũng không hẳn dễ dàng đâu.

Chờ đến khi bí thư Tiểu Chúc chạy xe một vòng về, ngoài sân đã dọn sạch đống mè và đậu xanh, chừa ra một khoảng đất trống rộng thênh thang, đủ để Đại Đoá chạy vài vòng trong sân mà chẳng cần lo lắng gì.

Ngay lúc Kiều Kiều vừa leo lên xe chuẩn bị chạy, Tăng Hiểu Đông nhìn chằm chằm điện thoại rồi nhắc:

“Khoan đã Kiều Kiều. Được rồi! Phát sóng rồi đó!”

Ai mà chẳng muốn có một chiếc Đại Đoá chứ?