Khi Thương Nhĩ ra ăn cơm thì Chu Tân đã lại ngồi chồm hổm trước cái bát cơm c.h.ó rồi.
Kiều Kiều lên núi cho mấy “bảo bối” khác ăn, không có ai giải thích, Chu Tân ngồi nghiên cứu cả buổi mà vẫn chẳng nhìn ra được bí mật gì trong đó, đến mức mấy con c.h.ó ăn mà thỏa mãn ra mặt!
Phải công nhận là bữa tối của mấy chú c.h.ó chất lượng hơn hẳn ban ngày. Bí đỏ, bí xanh, xương ống, hạt ngô, rau diếp cá, đầy đủ t.hịt thà rau củ, chỉ là cái đám dẻo dẻo nhão nhão trông như cám hay tấm kia…
Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Chu Tân muốn học theo lắm, nhưng nhỡ đâu đây là công thức bí truyền của nhà người ta thì sao? Dù gì c.h.ó nhà đó nuôi đến mức lông mượt như vậy, hét giá năm con số cũng có người xếp hàng đòi mua.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta vẫn thôi.
Trong bếp tỏa ra mùi hương nức mũi, còn thơm hơn cả trứng trà buổi trưa. Chu Tân hít sâu một hơi, nhìn vào tin nhắn trong nhóm gia đình đang thúc giục, cuối cùng đành trả lời:
[Bác dâu cả, bên này cháu còn chút việc chưa xong, muộn chút nữa cháu qua ngay.]
Cũng đúng là bọn trẻ không đáng tin thật.
Cái gọi là "muộn chút nữa" của Chu Tân, cuối cùng thành ra đến tám giờ tối, trời tối đen như mực anh ta mới nỡ rời đi. Lúc này, cốp xe đã chất đầy ắp đồ đạc.
Chu Tân vừa xoa xoa cái bụng tròn căng, vừa ngồi vào ghế lái. Nhìn căn biệt thự làng quê trước mắt, ánh mắt anh ta đầy lưu luyến không rời.
Nghĩ một chút, anh ta liền gọi video cho bạn gái:
"Em yêu à, hôm nay anh được ăn món ngon cực kỳ luôn! Anh còn mang về cho em nữa! Mấy món này người ta không bán đâu nhé, là anh phải mềm mỏng năn nỉ hết lời, dùng tài ăn nói ba tấc lưỡi của mình mới lấy được đấy..."
"Chu…Tân…!"
Chu Tân lập tức im bặt.
Đầu dây bên kia, bạn gái vừa thu dọn đồ vừa nói:
"Nói thẳng đi, món gì đặc biệt ngon? Mang về cái gì? Anh đi đâu thế?"
Chu Tân ngay lập tức phấn khởi hẳn lên:
"Để anh kể em nghe nhé, chuyện này bắt đầu từ đám cưới của bà chị họ anh. Chị ấy kết hôn nên anh xin nghỉ phép, cái này anh có kể em rồi mà đúng không?"
"Trùng hợp lắm nhé! Có một cô gái ở Vân Thành đến nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ... bla bla... À, cái trà giải nhiệt từ rau diếp cá đó em đã uống chưa? Anh nói thật, tuyệt đỉnh luôn! Lần này anh mang về cả trăm gói, em cầm ít về cho đồng nghiệp nếm thử nhé... Nhưng đừng cho nhiều quá nha, đắt lắm đó, 20 tệ một gói lận, anh suýt cháy túi rồi... bla bla..."
Đầu dây bên kia, bạn gái gõ gõ lên bàn:
"Nói thẳng!"
"À à à..." Chu Tân quen rồi, vội vàng tóm tắt lại lời nói của mình:
"Tóm lại là, nhà đó có món gỏi rau diếp cá, canh xương heo nấu rau diếp cá, trứng xào ớt xanh, dưa chuột trộn, canh bí đỏ, bí xanh om dầu... món nào cũng siêu ngon! Thế nên anh mang về cho em mấy gói gia vị làm trứng trà, cũng lấy cả trăm gói đấy, lát chia cho chị họ anh một ít, còn lại đều là của em. Em cứ nấu một nồi rồi để tủ lạnh, đói bụng lấy ra ăn liền luôn..."
Bạn gái ở đầu dây bên kia nhắm mắt lại thở dài, đây chính là cái giá của tình yêu đấy mà!
...
Xe chạy vào khu chung cư, Chu Tân vừa cúp máy liền xuống xe mở cốp.
Dưa hấu là mang cho bạn gái.
Trà giải nhiệt có thể chia cho chị họ 20 gói. Hồi Chu Tân còn học đại học, cha mẹ anh ta đã qua đời, khi ấy chị họ ngày nào cũng lo lắng trông chừng anh ta.
Chiếu cỏ mang cho bạn gái, gia vị trứng trà thì để lại cho bác dâu cả 30 gói. Hồi ấy Chu Tân nghỉ hè về nhà, bác dâu cả cũng hay đến hỏi han quan tâm anh ta.
Một túi tuyết nhĩ cũng là anh ta năn nỉ ỉ ôi mới mua được, nhất định phải để lại cho bạn gái... Ngoài người thân thì quan trọng nhất là bạn gái tương lai chứ còn gì nữa! Dù gì Chu Tân cũng hiểu rõ, có thể chịu đựng nổi cái miệng lẻo mép của anh ta suốt mấy năm qua thì đúng là tình yêu đích thực mà!
Còn mấy thứ khác… còn gì đâu nữa mà chia! Loại trà một vạn tệ một cân đó, Chu Tân đã tính kỹ rồi, nhất định phải giữ lại để đến khi nào biếu quà cho cha vợ tương lai mới dám lấy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiền anh đâu có nhiều mà tiêu hoang phí vậy được!
Mà lúc anh lên lầu thì đèn nhà bác dâu cả vẫn còn sáng trưng. Chị họ và một nhóm bạn thân đang tụ tập trong phòng, vừa thấy anh ta tới liền kéo ngay vào:
"Đến đến đến, Chu Tân, mau xem giúp bọn chị đi, ngày mai có cách gì mới mẻ để chặn cửa không đây?"
"Đúng đúng, toàn mấy anh đại học rồi vào quân đội làm sĩ quan, nghe nói văn võ song toàn đấy, mấy chiêu bình thường sợ là không ngăn được đâu!"
"Lan Lan nhà mình tính tình tốt lắm, làm vợ lính đã khổ rồi, không thể để họ dễ dàng bước qua cửa như vậy được…"
Mọi người xôn xao bàn tán, mỗi người một ý, nhưng phần lớn đều là mấy trò vui hay thấy trên mạng, chẳng có gì mới mẻ cả.
Chu Tân cũng bó tay luôn. Một thanh niên độc thân như anh ta thì biết gì đâu chứ?
Vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng anh ta nghĩ ra một ý tưởng… hết sức tào lao:
“Thế này đi chị, mấy trò kia em chẳng nghĩ ra nổi đâu. Hay là thế này, mọi người nghĩ mấy trò vui đi, còn em thì chịu trách nhiệm... đòi lì xì nhé!”
Chặn cửa không cho chú rể vào thì phải nhét thật nhiều bao lì xì mới được thông qua. Bao lì xì cũng chẳng to tát gì, thì hai tệ, sáu tệ, mười tệ, hai mươi tệ... Dù sao cũng chỉ để vui vẻ, lấy hên thôi mà.
Nghe xong, mọi người đều cười ồ lên:
“Được đấy! Thế cậu có chiêu gì không?”
Chu Tân thì làm gì có chiêu, chỉ toàn mấy trò nhảm nhí:
“Thế này nhé, hôm nay em ăn được một quả trứng trà ngon cực luôn, không ngoa mà nói, cả đời chưa từng ăn quả nào ngon như vậy!”
“Vừa hay em có mang theo gói gia vị ướp trứng, tối nay để bác dâu cả nấu, sáng mai chú rể với dàn phù rể tới thì bắt họ ăn ở cửa, mỗi người chỉ được ăn đúng một miếng thôi!”
“Nếu muốn ăn thêm thì phải nhét thêm lì xì, mình đưa thêm cho họ một quả trứng nữa. Còn nếu không muốn ăn thì phải dựa vào các chị rồi…”
Chu Tân nghĩ tới hương vị của quả trứng trà kia, cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, nhất định sẽ kiếm được không ít bao lì xì.
Ai ngờ trong phòng lại im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau...
“Xì…”
Thao Dang
Mọi người quay lưng tản ra.
Mấy chị em của Chu Lan thì cười rúc rích: “Lan Lan ơi, em trai cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ngố thế này chứ…”
“Đúng đấy, ăn trứng trà... Ôi trời, may mà nó không đi buôn bán, không thì chắc lỗ đến sạt nghiệp mất, ha ha ha…”
Mọi người cười đùa vui vẻ, rõ ràng chẳng ai buồn dùng cái chiêu "trứng trà" này... Nghe đã thấy vừa không đáng tin vừa buồn cười, ai mà thèm chứ! Nhỡ đâu cười xong hết hơi thì sao mà chặn cửa được nữa?
Chu Tân: …Biết ngay mà!
Anhta tức tối nhét gói gia vị ướp trứng vào tay bác dâu cả, chẳng thèm nhắc lại chuyện trò gì nữa, chỉ bực bội nói:
“Bác dâu cả ơi, mai người nhà tới giúp đông lắm, chị cháu buổi sáng trang điểm cũng không ăn được gì khác, gói gia vị này có thể nấu được 20 quả trứng lận. Bác nấu nhiều chút đi, cái này vừa tiện mang theo, vừa dễ ăn nữa…”
Nói thì nói vậy nhưng thực ra đây lại là lời nghiêm túc. Sáng sớm ăn mấy món nước lèo thì khó dọn dẹp lắm, mà trong nhà lại toàn người ra người vào.
Bác dâu cả gật đầu đồng ý, quả nhiên vừa nấu trứng vừa cho gói gia vị vào nồi.
Chu Tân thì hớn hở nghĩ: Cứ chê trứng trà của tôi đi, lát nữa mùi bay ra rồi xem ai chảy dãi cho mà coi!
Nước sôi lên, trứng được luộc hai ba phút là nhanh chóng vớt ra đập dập vỏ. Bên này, nồi gia vị cũng bắt đầu sôi sùng sục.
Đợi khi trứng được thả lại vào nồi, mùi thơm nức mũi liền len qua khe cửa mà lan tỏa khắp nơi, khiến cả tầng trên tầng dưới đều có người nhắn trong nhóm chat:
“Nửa đêm nửa hôm ai nấu gì mà thơm thế? Không để người ta ngủ à!”