Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 659: Thức ăn cho các bảo bối.



Nhưng mấy chuyện này, Chu Tân hoàn toàn không biết chút gì cả.

Anh ta chỉ cảm thấy mình như bị dính c.h.ặ.t vào ghế sô pha, giờ muốn nhấc lên cũng chẳng nhấc nổi. May mà trong phương châm sống của anh ta không có ba chữ "vô liêm sĩ", nên lời nói cũng vô cùng tự nhiên:

“Đúng là quá chuẩn luôn! Duyên phận đấy ạ, cháu vừa tới đây đúng không dì? Dì xem, gặp đúng bữa cơm nhà nông dân mình, không thử một miếng thì tiếc quá còn gì!”

Ngô Lan: ... Phải nói rằng, cái miệng của thằng nhóc này thật là trơn tru! Sao mà không phải con cháu nhà mình chứ? Người ta dạy dỗ thế nào mà được thế này cơ chứ!

Vì cứ lần lữa mãi như vậy, Chu Tân dứt khoát ở lỳ lại không chịu về nữa. Đến cả lúc mặt trời lặn, anh ta còn cưỡi chiếc xe ba bánh bảy sắc cầu vồng của Kiều Kiều chạy vòng vòng trong sân, đừng hỏi có thoải mái hay không!

Mãi đến khi chị em Điền Điềm về, trên tay là hai sọt đầy rau diếp cá.

Nhìn thấy Chu Tân đang chạy xe trong sân, hai chị em ngẩn ra một lúc, nhưng cũng chẳng bận tâm lắm, chỉ lau mồ hôi trên trán rồi lại khiêng hai sọt rau đã được nhặt sạch ra bể nước rửa thêm lần nữa.

Mớ rau này rõ ràng đã được xử lý qua một lần ở bờ ao rồi, sạch sẽ tinh tươm, trên lá vẫn đọng chút nước, chẳng dính tí bùn đất nào.

Một sọt đầy lá xanh biếc mặt trên, mặt dưới lại ửng đỏ cùng những cọng thân mảnh mai, được nhồi c.h.ặ.t cứng. Đổ ra bể nước là thấy chất đống lên, suýt chút nữa tràn cả ra ngoài.

Sọt còn lại thì chứa đầy rễ cây màu vàng nhạt, tươi rói, đặt dưới vòi nước rửa xối xả.

Nhìn chỗ rau này thì hẳn là sáng thu hoạch nốt đám đậu xanh, chiều lại chạy đi hái rau diếp cá rồi.

Làm hai ngày trời, buổi tối về, Điền Dã còn kể mấy vị sinh viên toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, khiến Điền Điềm cảm kích vô cùng.

Giờ đây nói chuyện với Ngô Lan cũng chẳng còn ngại ngùng gì nữa, thậm chí còn thật lòng suy tính giúp bà:

“Thím này, rau diếp cá phơi một sớm một chiều cũng không khô ngay được, mình còn nhiều thời gian lắm. Hay là mai con đi hái rau diếp cá tiếp, còn Điền Dã thì đi xới lại chỗ đất trồng đậu trước đó nhé.”

Cô tính toán cẩn thận: “Con thấy nhà mình đông người, trồng nhiều rau chút cũng chẳng sao. Mấy mảnh đất trên núi còn chưa thể khai khẩn ngay vì chưa mở kênh mương mà, vậy thì cứ tranh thủ dọn dẹp đám đất kia trước đi. Dù là gieo hạt giống hay trồng rau thì cũng ổn cả ạ.”

Thời tiết tuy nóng bức, nhưng nhân cơ hội này trồng thêm ít dưa leo mùa thu, đậu đũa mùa thu, rau muống thì đúng là vừa đẹp, tới mùa thu là ăn được ngay.

Ngô Lan “ối” lên một tiếng!

Bà đúng là quên khuấy mất, chỉ lo nghĩ vườn rau có bao nhiêu rau thôi, nhưng giờ thì cũng đến lúc dọn bớt mấy gốc cây già rồi! Như đám dưa leo chẳng hạn, giờ phải nhổ dây leo cũ đi để trồng lại lứa mới rồi!

Haizz, ngày trước còn có ông lão Lý hay qua giúp đỡ... Giờ thì...

Nghĩ tới đây, bà dặn dò Điền Điềm một chút, sau đó quay sang hỏi Tống Đàm: “Ông lão Lý vẫn đang nằm viện ở thành phố à?”

Tống Đàm ngẩn ra, rồi đáp: “Vẫn nằm đấy ạ, nhà ông ấy chẳng có ai chăm, chắc còn phải vài ngày nữa, bữa đó cãi nhau, con nghe con trai con dâu của ông cụ bảo phí khám bệnh đắt quá, dù sao ông cụ ở nhà cũng chẳng có việc gì, thà nhập viện cho rồi... Nhập viện không phải được bảo hiểm chi trả sao?”

Ngô Lan bĩu môi lầm bầm: “Làng mình có phải phong thủy không tốt không chứ? Nuôi được mấy đứa toàn cái loại gì đâu... Người già khỏe mạnh mà cứ nhất quyết bắt vào viện nằm là thế nào!”

Đặc biệt là với người già, họ cực kỳ kỵ chuyện không bệnh mà phải vào viện. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, họ cũng chẳng tiện can thiệp.

Tống Đàm không biết nên nói gì nữa. Cô thầm nghĩ, không khí làng mình giờ tốt hơn nhiều so với lúc cô mới về rồi đấy chứ! Con cái người ta không hiếu thuận thì liên quan gì tới phong thủy làng mình đâu?

Linh khí của cô muốn tản đi đâu thì tản, chẳng lẽ mấy chỗ khác không có được tí nào chắc?

Chu Tân miệng mồm vốn hoạt ngôn, giờ lại im bặt. Còn Kiều Kiều thì nghe nhắc đến ông lão Lý, không nhịn được mà buồn bã: “Đại Hoàng nhớ ông ấy lắm...”

Rồi lại hỏi tiếp: “Mẹ ơi, ông lão Lý thật sự không muốn nuôi Đại Hoàng nữa sao? Cha bảo tối nay là dựng xong chuồng bò rồi đấy ạ.”

Ngô Lan thở dài: “Ông lão Lý lớn tuổi rồi, dắt nổi Đại Hoàng nữa đâu, nên mới giao lại cho con nuôi đấy... Con phải chăm sóc cho nó cẩn thận nha, ai xin cũng đừng cho đấy.”

Còn về chuồng bò... Thật ra cũng chỉ là dựng thêm cái mái che nắng mưa bên cạnh chuồng heo thôi, dù sao thì Tống Đàm cũng nói rồi, mùa thu sẽ quây chuồng bò ở bãi sông, đây chỉ là giải pháp tạm thời.

Kiều Kiều thở dài một tiếng, nhìn Chu Tân đang cưỡi xe ba bánh mà nói: “Anh Tiểu Chu, anh cứ chạy xe đi, em phải đi làm việc rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hôm nay nhà có khách nên ông chú Bảy không bắt cậu nhóc nấu cơm, nhiệm vụ của Kiều Kiều là cho chó, heo, gà, vịt ăn, chiếc xe ba bánh đúng là rất hợp để chở đồ ăn cho đám thú cưng này!

Khi Kiều Kiều đang chuẩn bị cơm cho mấy chú chó, Tống Đàm tò mò ghé lại hỏi:

“Ủa, hôm nay sao tụi nó lại được ăn cá khô vậy?”

Cá khô trong nhà đâu có dư, mấy ông bà "đại vương ăn khỏe" ở đây mà ngồi xuống là chén sạch một chậu lớn, làm gì còn thừa đâu?

Hôm nay thấy cơm c.h.ó trộn cám với tấm, chắc chắn Kiều Kiều lại bí mật cho tụi nó ăn đồ ngon rồi.

Kiều Kiều nghe vậy liền quay ngoắt đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Đàm, lắp bắp nói:

“Ờm... ờm... mấy con cá khô đó rơi xuống đất rồi, bẩn quá không ăn được, nên em mới cho c.h.ó ăn thôi.”

Vừa nói xong đã vội vàng chạy tới thùng thức ăn, lôi ra một nồi ngô, bí đỏ, bí đao hầm xương thịt, trên mặt còn lấp lánh một lớp rau diếp cá xanh biếc.

Nuôi nhiều c.h.ó là thế đấy, mỗi bữa còn phải nấu riêng một nồi nữa cơ!

Tống Đàm: ...

Thôi kệ, em trai lớn rồi, biết nói dối chút cũng chẳng sao. Dù gì hai hôm nữa cô cũng sẽ điều tra ra thôi.

Thao Dang

Nhìn quanh hành lang, cô thấy vài chậu cây được đặt gọn gàng, bèn bước vào phòng khách. Trước tiên cô xoa đầu chú c.h.ó Công Chúa:

“Ngoan lắm, mắt còn đau không? Ăn cơm xong lại đây ta bôi thuốc nhé.”

Rồi cô nhìn sang Anh Tuấn đi đứng vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn cũng không phải ngày một ngày hai là xong. Cô vỗ nhẹ lên đầu nó:

“Đi ăn cơm đi em.”

Còn tội nghiệp nhất là Đa Đa…

Trong phòng khách chẳng có ai, Tống Đàm bèn ngồi xuống, nhẹ nhàng áp tay lên vết thương ở bụng nó.

Cô truyền vào một chút linh khí, không đủ để nó lành ngay nhưng vết thương nứt ra sẽ bớt đau đớn hơn.

Đa Đa khẽ rên lên một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy.

Nó lảo đảo đi được hai bước rồi rúc vào người Tống Đàm, rúc mãi không thôi.

“Ngốc quá Đa Đa,” Tống Đàm khẽ cười: “Mau đi ăn cơm đi, ăn xong ta lại bôi thuốc băng bó cho em nhé.”

Vết thương chỉ vừa khép lại chứ chưa lành hẳn, mấy đứa này còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.

Còn về Thương Nhĩ…

Đợi mấy chú c.h.ó khác ra ngoài hết, Tống Đàm mới nhẹ nhàng xoa đôi tai to của nó:

“Ngoan nào, ta biết em có nghe được một chút đúng không? Chỉ là lần trước tiếng nổ lớn quá làm em hoảng sợ thôi, đúng không?”

Tội nghiệp Thương Nhĩ, nó từng được huấn luyện qua, cũng từng vượt qua nỗi sợ hãi. Nhưng tiếng nổ hôm đó quá gần, khiến nó run rẩy không ngừng…

Giờ vết thương đã lành, nhưng từ đó nó không còn chịu nổi những âm thanh quá lớn nữa.

Nó là một chú c.h.ó nhút nhát… nhưng mà… nhưng mà…

Nó rên lên khe khẽ, cứ thế dụi đầu vào lòng Tống Đàm, hai mắt vừa đáng thương vừa áy náy nhìn cô, như thể sắp khóc tới nơi.

“Ta biết mà ta biết mà,” Tống Đàm nhẹ nhàng vuốt ve tai nó, giọng nói dịu dàng: “Thương Nhĩ không cố ý nhát gan đâu, m chỉ là không thể khống chế được thôi đúng không?”

“Không sao đâu,” cô ôm lấy cái đầu lông xù của nó, vỗ về an ủi: “Không sao đâu.”