Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 675: Ông lão Tiền đến rồi!



Đại Bạch bây giờ thật sự là có chút trọng lượng rồi, ôm lên cảm giác chẳng khác nào bế theo một bao gạo, chắc phải nặng hai ba chục ký ấy chứ.

Nhưng Kiều Kiều ôm nó thì vui vẻ lắm, mãi đến khi từ sau núi xuống mới đặt nó xuống đất.

Đại Bạch không chịu đi, cứ phành phạch vỗ cánh, miệng thì “quạc quạc” réo rắt như đang thúc giục.

Kiều Kiều xoa xoa cái cổ dài của nó: “Đợi chút nha!”

Rồi nhanh như chớp chạy lên lầu, mở cửa phòng, tóm lấy Đại Điền: “Đi thôi đi thôi! Mình đi hóng gió nha!”

Đại Điền mấy hôm nay không bị ăn đòn, tâm trạng phơi phới, trông như béo lên thấy rõ, lông cũng mềm mượt hơn.

Giờ bị Kiều Kiều tóm trong tay, chẳng khác nào cầm một quả cầu vàng óng ánh mềm mại, cũng không giãy giụa chút nào.

Đến khi bị nhét vào túi trước ngực,đây là chiếc quần yếm bò, cái túi trước n.g.ự.c hơi sâu một chút, lúc này Đại Điền mới khó nhọc vươn móng vuốt bám lấy mép túi, rồi kiễng chân lên, để lộ cái đầu vàng óng, lông xù mềm mại.

Kiều Kiều khúc khích cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cậu đưa tay vuốt vuốt bộ lông vàng mềm mượt ấy, rồi lon ton chạy xuống lầu, cầm lấy chìa khóa xe, chạy thẳng đến ổ của Đại Cam:

“Đại Cam, hôm nay đi hóng gió nha? Không dẫn theo con nhỏ hả?”

Đại Cam giờ đã có nhà mới với một chủ nhân mới, nhưng vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, lúc này thì nằm trong ổ l.i.ế.m móng từ tốn, chẳng thèm liếc Kiều Kiều cái nào.

Nhưng mà… ngay cả l.i.ế.m móng mà cũng dễ thương ghê luôn á!

Kiều Kiều không nhịn được, vươn tay bóp nhẹ cái đệm t.hịt màu hồng hồng mềm mịn, khiến Đại Cam vung ngay một cái tát nhẹ, sau đó mới tao nhã đứng lên, cọ cọ vào chân Kiều Kiều.

Mấy chú mèo con bên cạnh đang lảo đảo tập đi quanh ổ, chắc là sáng nay ăn no rồi.

Nhìn thêm chút nữa thì thấy bên mép ổ còn một cái đầu cá bị gặm chỉ còn một nửa...

Kiều Kiều liền chột dạ nhìn về phía Tống Đàm đang trò chuyện với giáo sư Tống, cá trong ao nhà mình, mèo nhà mình ăn hai con chắc không tính là trộm đâu nhỉ?

Cậu nhảy lên xe ba bánh, Đại Cam thì quen đường quen lối bỏ con lại, linh hoạt nhảy lên thùng xe phía sau. Sau đó nó học theo dáng của Đại Điền, vươn móng bám vào thành thùng xe.

Nào ngờ còn chưa thấy gì thì đã thấy Đại Bạch phành phạch đôi cánh, vừa kêu “quạc quạc” ầm ĩ lao tới, thế là bị Kiều Kiều túm lại, đặt vào thùng xe phía sau cùng Đại Cam.

Kiều Kiều vui vẻ ngồi lại vào vị trí lái, vẫy tay gọi bốn bé cưng đang đứng dưới mái hiên ngóng trông:

“Đa Đa, Anh Tuấn, hai đứa lên xe đi! Anh dẫn mấy đứa đi hóng gió, còn Công Chúa với Thương Nhĩ chạy theo xe nha.”

Nói xong, cậu vặn tay ga, chiếc xe phát ra tiếng khởi động êm ái, rồi nhanh chóng lao ra khỏi sân.

“Gió mát quá à!” Vòng qua rừng trúc, Kiều Kiều vui vẻ reo lên.

Thao Dang

“Gâu!”

“Gâu gâu!”

Hai chú c.h.ó lớn nhanh chân chạy theo, cơ thể uyển chuyển tạo thành những đường nét mềm mại giữa không trung.

Còn trong thùng xe phía sau, hai con chó, một con ngỗng, một con mèo chen chúc nhau chật ních.

Duy chỉ có Đại Điền là được Kiều Kiều ôm trong ngực, giờ đang bám lấy mép túi áo, đôi mắt đậu đen nhỏ xíu ánh lên vẻ đắc ý.

Ai chà chà, Đại Điền ta đây, quả nhiên là được yêu quý nhất mà!

Và thế là, đó chính là niềm vui hằng ngày của Kiều Kiều sau khi có chiếc xe mới!

Chiếc xe bảy sắc cầu vồng với mái che màu trắng tựa như những đám mây, mỗi khi xóc nảy lại rung rung, như thể kẹo bông gòn trôi lơ lửng trước mắt.

Cỏ dại bên đường còn vương sương sớm, xa xa là những ngọn núi vẫn ẩn mình trong sương mờ. Làn gió sớm mang theo chút ẩm ướt và mát lành phả vào mặt.

Mặt trời sắp lên, không khí cũng dần nóng lên, ngay cả làn gió cũng mang theo hơi ẩm oi nồng. Nhưng nhìn Kiều Kiều đầy sức sống, dường như mọi thứ đều trở nên thật đẹp đẽ.

Ngay khi cậu chuẩn bị quay về thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Giọng Tống Đàm vang lên từ đầu dây bên kia:

“Kiều Kiều, đừng vội về, chạy thêm ra hướng cổng làng nhé. Nhà mình sắp có đầu bếp mới tới rồi, em ra đó đón giúp chị nha!”

“Đầu bếp mới ạ? Là người lên núi làm việc ạ?”

Kiều Kiều tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ừ,” Tống Đàm cũng chẳng giấu gì: “Không thì ông chú Bảy già rồi mà còn nấu nhiều món thế, cực lắm.”

Trong điện thoại còn văng vẳng tiếng ông chú Bảy cãi cọ gì đó, đại loại là “Tôi còn trẻ lắm”, hay “Tôi đảo chảo còn nhanh hơn đám trẻ nữa” ...

Nhưng Kiều Kiều đã không kịp nghe tiếp rồi.

Cậu cúp điện thoại, xoay tay lái một cái, cả chiếc xe lại vù vù phóng về phía trước, còn chu đáo nói với Công Chúa và Thương Nhĩ bên cạnh:

“Nếu mệt thì mấy đứa cứ nhảy lên xe nhé!”

“Gâu gâu!”

“Gâu gâu!”

Hai chú c.h.ó càng chạy càng hăng hái hơn, được huấn luyện bài bản thế này, chạy có tí đường như vậy thì sao mà mệt được chứ?

Chúng chạy vòng quanh xe, rượt đuổi nhau ầm ĩ. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến cổng làng.

Kiều Kiều thầm nghĩ: Không biết đầu bếp mới tới liệu có lợi hại hơn ông chú Bảy không nhỉ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì đã thấy một chiếc taxi dừng lại ở đầu làng.

Một lát sau, từ trong xe bước xuống một ông cụ nhỏ người nhưng trông rất tinh anh, đi cùng là một chàng trai trẻ tròn trịa, trắng trẻo nhưng không cao lắm. Hai người mở cốp xe, lấy ra hai chiếc vali to tướng.

Kiều Kiều chớp mắt:

“Là cháu đến đón hai người sao ạ?”

Người đàn ông vừa trả tiền xe, nghe vậy liền ngơ ngác quay đầu lại:

“Hả?”

Câu hỏi gì kỳ vậy? Ông ta còn chẳng biết cậu nhóc trước mặt là ai, sao không tự giới thiệu trước đã?

Nhưng còn chưa kịp hỏi thì Tiền Thiên Phúc đã bị phong cách "hoành tráng" của Kiều Kiều làm cho sững sờ.

Một cậu bé trắng trẻo sáng sủa, chiếc xe thì sặc sỡ bảy sắc cầu vồng, trên xe còn có cả đám mây nhỏ dễ thương…

Ờm…

Tiền Thiên Phúc vốn định “tỉ thí” với lão già họ Tống kia, nhưng giờ thấy ông ta còn cẩn thận sắp xếp màn chào đón hoành tráng thế này, lòng hiếu thắng của ông ta bỗng chùng xuống.

Thậm chí ông ta còn có chút ngượng ngùng:

“Tôi già thế này rồi, ngồi xe này thấy ngại quá…”

“Quạc quạc!!!”

Đại Bạch thò cổ dài ra khỏi thùng xe, đôi mắt tròn xoe như hạt đậu chăm chú nhìn chằm chằm vào cặp thầy trò phía trước.

Nhưng khi Tiền Thiên Phúc nhìn kỹ hơn thì phát hiện trên xe không chỉ có một con ngỗng lớn, mà còn có một chú mèo béo ú, cộng thêm hai chú c.h.ó trông có vẻ dữ dằn với mấy vết thương trên người.

Ông ta nhất thời im bặt.

Trong khi đó, Kiều Kiều chẳng cảm thấy có gì bất thường, cậu chỉ lúng túng nhìn về phía thùng xe:

“Ngại quá Tiền gia gia, xe cháu hơi nhỏ, hình như không đủ chỗ ngồi rồi… Hay là ông ôm Đại Bạch nhé?”

Nghĩ một lúc, cậu lại đổi ý:

“À không, Đại Bạch hơi dữ, thôi ông ôm Đại Cam đi. Đại Cam mềm mại lắm, ôm sướng cực luôn!”

Đại Cam: Meo?

“À, Đại Cam cũng không muốn à…”

Kiều Kiều có chút khó xử.

Nghĩ mãi mà không tìm ra cách nào hay, cậu đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tiền Thiên Phúc.

Tiền Thiên Phúc: … Lần này ông ta thật sự thấy ngại rồi.

Cuối cùng, hai chiếc vali của họ đành được đặt vào thùng xe. Dù sao thì cái đường bê tông lởm chởm kia cũng chẳng xứng với bộ bánh xe tinh xảo của chúng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com