Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 676: Nồi gang hầm ngỗng già.



Trong thùng xe, hai chiếc vali lớn chiếm khá nhiều không gian. Đa Đa và Thương Nhĩ thì không sao, còn Đại Cam thì thẳng thừng nhảy phắt lên vali, nằm đó một cách ung dung, cái đuôi vung vẩy nhàn nhã.

Rõ ràng, môi trường ra sao chẳng ảnh hưởng gì đến niềm vui của con mèo cả.

Nhưng Đại Bạch thì khác.

Vốn dĩ với hai cái chân có màng bẹt bẹt, nó đã rất vất vả mới đỡ nổi cái thân hình tròn xoe của mình, giờ lại còn ngồi trên chiếc xe ba bánh điện cứ nảy lên nảy xuống mỗi khi gặp ổ gà trên con đường bê tông lồi lõm.

Khổ nhất là cái m.ô.n.g của nó cứ bị mấy chiếc vali chắn ngay phía sau, không có chút không gian nào để ngọ nguậy.

Thành ra nó cáu ghê gớm, cứ vỗ cánh phành phạch mà "quạc quạc" cả chặng đường, kêu réo ầm ĩ như đang chửi bới gì đó. Đôi mắt hạt đậu trừng trừng nhìn chằm chằm vào Tiền Thiên Phúc và đồ đệ lẽo đẽo phía sau như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới mổ cho một phát.

Qua gương chiếu hậu, Kiều Kiều phát hiện người đầu bếp mới kia lại tụt lại đằng sau, thế là cậu lại phanh xe chờ họ.

Chị gái bảo đi đón người thì đương nhiên phải dẫn người ta về tận nhà mới coi như xong việc. Xuống xe, cậu thấy Đại Bạch đang hung dữ gườm gườm thì vội vàng xoa đầu nó:

"Đại Bạch, không được mổ người lung tung đâu nhé, không là chị gái sẽ giận đấy."

Thao Dang

Đại Bạch: …

Hình như nó lại nhớ đến nỗi kinh hoàng bị người ta xách cổ lên lần trước thì phải, lập tức cụp cánh xuống, ấm ức ngồi xổm một góc.

Cùng lúc đó, đồ đệ của Tiền Thiên Phúc là Vương Tiểu Thuận cũng đang hỏi sư phụ mình:

"Thầy ơi, mình thật sự sẽ làm việc ở đây ạ?"

Ngoài kia bao nhiêu nhà hàng treo biển mời đầu bếp với mức lương cao ngất, sao lại chọn ngay chỗ này chứ? Dù là để dưỡng già thì chỗ này cũng bất tiện quá rồi.

Tiền Thiên Phúc là người trọng tình cảm, nếu chủ cũ chưa mở lời thì ông ta chẳng có ý định nhảy việc.

Nhưng lần này, cậu chủ trẻ lại đổ vào không ít vốn liếng, xem chừng là định bung hết sức mà làm lớn. Vì thế, nhà hàng cũ của họ mới quyết định sửa sang lại toàn bộ tòa nhà, mà đó không phải kiểu sửa nhanh như mấy cửa hàng ngoài kia đâu, tính sơ sơ cũng phải mất một khoảng thời gian kha khá.

Nói thật, Tiền Thiên Phúc bỏ qua kỳ nghỉ để tới đây chủ yếu là muốn rèn luyện thằng đệ tử của mình, tiện thể học thêm được vài món từ lão Tống.

Còn chuyện đi làm hay không ấy à… Ấy dà, chẳng phải là nấu mấy bữa cơm lớn thôi sao, có gì mà khó đâu?

Còn về khoản lương bốn ngàn kia, với ngần ấy năm kinh nghiệm, ông ta thiếu gì tiền đâu mà phải để ý bốn ngàn ấy chứ?

Nghĩ lại hồi xưa, ông ta với lão Tống cạnh tranh gay gắt thế nào!

Kết quả là bỗng nhiên, rầm một cái, có người mới từ trên trời rơi xuống giữ chức tổng bếp trưởng, mà còn là phong cách phương Tây nữa chứ.

Tất nhiên, hồi đó Tiền Thiên Phúc cũng hiểu rằng, cơ cấu của khách sạn kiểu Tây ấy thì đối phương chỉ là tổng bếp trưởng hành chính thôi, chứ đâu phải chê bai tay nghề của họ.

Nhưng mà hồi ấy m.á.u nóng bốc lên, nghĩ bụng hai người cạnh tranh với nhau lâu thế, trên dưới khách sạn ai cũng biết cả, sao lại đùng một cái nhảy ra một người chẳng ai hay biết thế này cơ chứ?

Cả hai đều không chịu nổi, thế là cùng nghỉ việc luôn.

Giờ nghĩ lại, đúng là lúc đó cũng không tính sai. Người ta chê họ chỉ biết nấu mấy món Trung Quốc cũ kỹ thôi, chung sống bao nhiêu năm rồi, tính nết của nhau thế nào mà còn không hiểu à. Đến chào một tiếng cũng chẳng buồn, rõ là muốn họ tự xin nghỉ việc đây mà.

Cuối cùng, ông chủ còn năm lần bảy lượt giữ lại, để tiếng thơm là biết tiếc người tài.

Xì!

Ngần ấy năm trôi qua rồi, nhớ lại chuyện đó, lòng Tiền Thiên Phúc vẫn còn ấm ức lắm. Bây giờ thấy cậu chủ trẻ quyết tâm cải tổ nhà hàng, thật ra ông ta cũng khá vui.

Dù gì thì nếu không thay đổi, việc kinh doanh của nhà mình thật sự sẽ bị quán đối diện giành hết mất thôi.

Chẳng thế mà cậu chủ trẻ thấp thỏm bảo ông ta cứ nghỉ vài tháng, nói là vẫn phát lương đều đặn. Ông ta không nhận lương nhưng cũng hứa là sẽ không nhảy việc, chỉ để khỏi thấy khó chịu trong lòng thôi.

Giờ ngó nghiêng ngôi làng yên bình này, ông ta cũng không kìm được mà thở dài một tiếng:

"Giờ ta cũng hiểu sao lão Tống lại thà ở lì trong cái xó xỉnh này rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Quá yên tĩnh, quá tự do. Không có chuyện đấu đá, ngày tháng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng vừa nghĩ tới đó, nhìn con đường bê tông lồi lõm đầy ổ gà phía trước, ông ta lại không nhịn được mà bực bội lầu bầu:

"Cái lão Tống này, chọn ở cái xó xỉnh nào không chọn, lại ở đúng cái nơi khỉ ho cò gáy thế này chứ?"

Mắng xong lại nghe một tiếng ngỗng kêu!

Chỉ thấy ở thùng xe ba bánh phía sau, con ngỗng trắng to lớn, hung hãn dị thường kia vẫn đang trừng mắt nhìn hai thầy trò bọn họ. Hai người im lặng trong giây lát, không dám lề mề mà vội vã bước theo.

Vương Tiểu Thuận còn lẩm bẩm một câu: “Con ngỗng già này mà nấu trong bếp lò thì chắc chắn thơm nức mũi!”

Tiền Thiên Phúc liếc anh ta một cái: “Con nhìn con ngỗng kia xem, ra ngoài có xe có tài xế đàng hoàng. Rồi lại nhìn hai ta xem, còn nói đến nấu ngỗng gì chứ, không bàn đến địa vị, con đánh nổi nó hay không còn là một vấn đề đấy!”

Cứ thế vừa đi vừa dừng, cuối cùng Kiều Kiều cũng hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại là đón người, thành công đỗ xe trong sân.

Tiền Thiên Phúc dẫn theo đồ đệ bước vào căn biệt thự vùng quê này, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng còn chưa kịp khách sáo vài câu, đột nhiên ông ta khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương khác lạ!

Là mùi thơm nồng nàn của gạo, xen lẫn chút hương vị ngọt ngào tự nhiên. Chỉ ngửi thôi cũng biết ngay, đây nhất định là bánh gạo vừa mới được hấp xong!

Tiếp đó là mùi trứng trà đậm đà mà lại thoang thoảng, kỳ lạ thật, ngay cả hồi trước ông ta nấu trứng trà cũng chưa từng có được hương thơm rõ ràng như vậy!

Còn có cả mùi cơm chiên trứng thơm nức mũi với hành hoa và ngồng tỏi, cùng với hương ngọt ngào, đậm đà của cháo gạo…

Khốn kiếp!

Trong khoảnh khắc này, Tiền Thiên Phúc chỉ cảm thấy rùng mình, ngay cả tóc cũng dựng đứng cả lên!

Ông ta thầm nghĩ: Lão Tống này, ngươi giỏi lắm! Bấy nhiêu năm không hé miệng khoe khoang gì, hóa ra lại âm thầm luyện được tay nghề như thế này!

Lần này lão Tiền ta chẳng phải tự mang mặt đến chuốc nhục à?

Đáng giận! Đáng giận quá!

...

Lúc này, mấy người đang ngồi trong sân ăn cơm cũng ngẩng đầu lên nhìn. Đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó liền phấn khởi hẳn lên:

“Ơ kìa, đầu bếp mới đến rồi!”

Tống Tam Thành ăn nhanh lắm, giờ đã xách thùng lên núi cho heo và c.h.ó ăn rồi. Ngô Lan vừa từ bếp bước ra nghe thấy vậy, liền đặt vội bát cháo xuống, hồ hởi chạy ra đón:

“Là thầy Tiền phải không ạ? Ấy chà! Trước đây chú họ của tôi vẫn hay khen thầy mãi, ở nhà tôi cũng ngóng trông suốt đấy. Cuối cùng cũng đợi được thầy tới rồi!”

“Mời vào mời vào, ngồi nghỉ ngơi chút đã. Thầy ăn cơm chưa ạ? Đây là cơm nấu từ gạo mới nhà tôi vừa thu hoạch đấy, thử xem sao nhé?”

“Ăn cháo hay ăn cơm rang ạ? Ăn cơm rang đi, sáng nay tôi mới nhổ hành và ngồng tỏi ngoài vườn, thơm lắm!”

“Còn có cả bánh gạo này, ngọt mà không ngấy, ngon lắm đấy ạ!”

Ngô Lan kể tên từng món ăn một, nghe thì toàn là những món bình dân nhất, nhưng kết hợp với mùi hương lan tỏa khắp nơi lại như thể còn giỏi miêu tả hơn cả đầu bếp trong khách sạn!

Nghe mùi thơm ngào ngạt ấy, Tiền Thiên Phúc và Vương Tiểu Thuận gần như bị bà ấy dẫn dắt như hai con rối, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn.

Mãi đến lúc này, Tiền Thiên Phúc mới hoàn hồn, ánh mắt dần sáng lên.

“Đúng rồi! Đây không phải chỉ là tay nghề nấu nướng, rõ ràng là nhờ nguyên liệu tốt!”

Lời nói nửa chừng, Ngô Lan không nghe rõ lắm, nhưng kết luận thì bà đồng tình ngay.

Lúc này bà liền tự hào nói: “Đúng thế ạ! Rau dưa, gạo thóc, hoa quả nhà tôi trồng đều có nhiều người tranh mua lắm, ngon không để đâu cho hết!”

“Thầy Tiền à, thầy đến nhà tôi đúng là không uổng chuyến này đâu.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com