Đối phương tự tin nắm chắc phần thắng, nói cả đống chuyện nên nói lẫn không nên nói.
Tống Đàm cuối cùng chỉ thở dài:
“Các anh chuẩn bị nhiều như thế, đến cả lộ trình cũng tính sẵn mấy đường, sao lại không chịu bỏ chút công sức mà thử hàng nhà tôi chứ?”
“Nếu chịu thử thì sẽ biết, chúng tôi muốn kiếm tiền, thật ra còn đơn giản hơn ký hợp đồng với công ty.”
Cô cầm điện thoại, mỉm cười: “Xin lỗi, chúng tôi không định ký hợp đồng với công ty nào cả.”
Thao Dang
Chỉ vậy thôi sao?
Chỉ vậy thôi á?!
Người của công ty livestream sững sờ, đầu óc mụ mị, thậm chí còn giận đến phát điên. Họ chuẩn bị nhiều đến thế, thậm chí lời từ chối của đối phương cũng tính trước cả rồi, vậy mà hoàn toàn không ngờ được, đối phương lại dứt khoát và kiên quyết đến vậy...
Sao có thể thế được?!
Chẳng lẽ có công ty khác đã nhanh chân giành trước rồi?!
Mà lúc này, trong phòng họp nhỏ của công ty, mấy người khác vẫn đang ngồi đó.
Họ nhìn chằm chằm vào trang nhật ký cuộc gọi đã bị cúp ngang kia, vẻ mặt khó lường.
Mãi lâu sau, người đứng đầu mới thở dài:
“Có người trời sinh không có số phát tài, cơ hội tốt như thế bày ra trước mắt mà lại không biết nắm lấy. Đã vậy thì cậu đi hỏi thử mấy streamer nông trại cùng nền tảng đi... Cái người gì đấy nhỉ, à, là ‘Là Bắp đây’ đúng không?”
“Cậu ta cũng theo con đường bán đặc sản quê nhà đấy thôi, lại còn trông cũng khá được. Ký hợp đồng với cậu ta, dồn lực tạo dựng hình ảnh, tiện thể chọn thêm mấy sản phẩm bên họ mang đi thi ở nước ngoài.”
“Cậu ta cũng theo phong cách thẳng thắn... Chậc, giờ fan lại thích kiểu này. Đúng lúc là streamer đối thủ. Nếu cái thầy giáo Kiều Kiều kia không chịu ký hợp đồng với chúng ta thì thiếu gì người đồng ý.”
Đã thế Kiều Kiều còn chiếm được một lượng lớn lưu lượng livestream... Nói chung, phải nhanh chóng nghĩ cách kéo hết đám fan đó về.
Những chiêu trò này họ vốn đã quen tay, chỉ cần thay đổi vài từ khóa thôi là được. Dù là sản phẩm nông nghiệp trong nước hay thực phẩm chức năng xuất khẩu... Chiêu trò thì vẫn chỉ có một kiểu mà thôi.
Tóm lại, trước tiên tùy tiện tìm một nông trại nhỏ nào đó mà bày trò đánh giá, sau đó chạy chiến dịch truyền thông rầm rộ, thế là dễ dàng khiến mọi người mặc định giải thưởng đó là danh giá.
Còn nông sản của streamer Kiều Kiều kia, dù họ chưa thử qua nhưng cũng phát hiện chẳng có bất kỳ dấu chứng nhận kiểm nghiệm nào, giá thì đắt, lại còn tạo hiệu ứng khan hàng...
Đây chẳng phải đánh trúng hết điểm yếu của cư dân mạng thời nay sao?
Chỉ cần dẫn dắt dư luận một chút, tự nhiên có thể phá hủy danh tiếng của đối phương, còn bên này thì nhân cơ hội hốt trọn lợi nhuận.
Đám người trong công ty bàn bạc xong xuôi, lại sửa đổi kế hoạch ban đầu dành cho Kiều Kiều, thay vào đó điền tên ‘Là Bắp đây’ vào, quyết tâm giành chiến thắng!
...
Nhưng Tống Đàm và mọi người thì chẳng bận tâm chuyện này.
Các thương hiệu quốc tế có thể dựa vào câu chuyện, lịch sử và nhân vật cốt lõi để xây dựng hình ảnh, nhưng đối với đồ ăn mà nói, chỉ cần một hương vị ngon là đã có thể vượt qua mọi thứ.
Lộ trình mà công ty MCN đó vạch ra tuy rất tốt, nhưng thứ nhất là thiếu sự chân thành, thứ hai là không nắm được trọng điểm.
Đừng nói Tống Đàm không định hợp tác, mà dù có muốn thật thì cũng không đời nào cô chọn họ.
Vẽ vời bánh vẽ đẹp đẽ đến mấy mà không ngon thì ai chịu nổi chứ?
Ngược lại, giáo sư Tống ngồi bên cạnh nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, lúc này đang có chút đăm chiêu.
“Nhà em vẫn chưa đăng ký chứng nhận thực phẩm hữu cơ đúng không?”
Tề Lâm liền tra cứu thông tin:
“Nông sản vụ xuân hè năm nay không kịp nữa rồi, nhưng đến mùa thu, mấy ông lớn ngành nông sản trong nước có thể sẽ tổ chức một cuộc bình chọn, cái này chưa chắc chắn. Nhưng đến mùa đông thì Viện Khoa học Nông nghiệp Kinh Đô chắc chắn sẽ có một hội nghị chuyên đề trong ngành.”
“Tống Đàm, cô có thể chuẩn bị từ bây giờ, chọn sản phẩm thật kỹ càng. Đến lúc đó nhờ thầy viết thư tiến cử, đưa sản phẩm nhà cô đi dự thi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Chỉ cần tham gia, sau này có thể dùng nó làm điểm nhấn để quảng bá sản phẩm.”
Nghe đến đây, Tăng Hiểu Đông cũng hào sảng tiếp lời:
“Đúng rồi, tôi biết nhà cô không lo đầu ra, cũng biết đồ nhà cô thật sự rất tốt. Nhưng mấy thứ ngon mà nước mình tự trồng được, cứ phổ biến rộng rãi cho mọi người vui vẻ một chút, chứ giấu kỹ mãi làm gì!”
Câu này nói cũng rất đúng.
Tống Đàm thầm nghĩ: Những khách hàng từ nơi khác đều giữ của như của quý, chẳng dễ gì giới thiệu cho người khác.
Nếu đã vậy, chẳng bằng tự mình gây dựng danh tiếng còn hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, đồ nhà mình món nào cũng thấm đẫm linh khí, thỉnh thoảng trong buổi livestream lại có người mới vào phàn nàn giá quá đắt, cô thật ra cũng thấy phiền phức.
Nếu đã vậy, chẳng bằng kiếm vài cái danh hiệu về, sau này tăng giá cũng quang minh chính đại...
Khụ, không phải, là để đồ nhà mình có danh phận đàng hoàng.
Ôi, nói thế thì lại phải cảm ơn cái công ty MCN kia rồi! Nếu không nhờ họ gợi ý thì cô cũng chẳng nghĩ ra được chiêu này đâu!
Mà giáo sư Tống với mấy người khác lại càng không nghĩ tới.
Yến Nhiên vừa cười vừa mở trang web giúp giáo sư Tống, tiện thể điền luôn các thông tin cần thiết vào đơn đăng ký, vừa làm vừa nói:
“Đúng thế đấy, trước đây tôi đã thấy cô bán hàng kiểu quá ‘hữu xạ tự nhiên hương’ rồi. Hiện giờ còn nhỏ thì được, sau này mở rộng ra mà chặn đường người khác, lỡ mà mấy tay tư bản chịu chi tiền để bôi nhọ chị thì ‘tam nhân thành hổ’ (*).”
(*) “Tam nhân thành hổ”: Ý chỉ khi nhiều người cùng lan truyền một lời nói dối thì người nghe dễ tin đó là sự thật.
“Dù đồ có ngon đến mấy, nhưng chỉ cần có người nói một câu là thành phần có hại này nọ, e là cũng ảnh hưởng tới doanh số thôi.”
“Ừm,” Tề Lâm cũng đồng tình: “Nhà mình không phải kiếm tiền nhờ việc này sao? Có câu ‘ếch ngồi trên chân không cắn người nhưng cũng khiến người ta khó chịu’. Cứ chuẩn bị trước thì hơn.”
Trời đất ơi!
Tống Đàm nghĩ bụng, sau này nhất định phải chuẩn bị thêm mấy món ngon để tặng bí thư Tiểu Chúc mới được, nhìn xem, người ta dẫn tới cho nhà mình toàn nhân tài thế này cơ mà!
Tài năng thực sự thì đã đủ khiến người ta nể phục rồi, nhân mạch với bối cảnh cũng chẳng hề kém cạnh, lại còn nhìn xa trông rộng nữa chứ!
Một vài phương hướng, Tống Đàm thực sự chưa từng nghĩ tới.
Cô vốn quen với lối làm việc kiểu ‘nghiền nát mọi thứ bằng vũ lực’ cơ.
Lúc này đối diện với ý tốt của thầy trò họ, cô chỉ biết gật đầu lia lịa:
“Được! Cần cái gì cứ bảo tôi, cần tiền thì cũng nói luôn, có yêu cầu gì thì cứ đề ra, tôi nghe theo hết!”
Giáo sư Tống thực ra trong bụng đầy ắp ý tưởng hay ho, nhưng mà... khụ, phải giữ hình tượng chứ! Bình tĩnh! Làm từ từ thôi!
Ông cố giữ vẻ nghiêm túc, gật đầu ngắn gọn:
“Hồ sơ các loại trong nhà cứ photo một bản dự phòng trước. Ngoài ra, có nông sản tươi sống nào thì chuẩn bị cho tôi mấy mẫu, tôi sẽ gửi đi.”
“Sau đó cứ làm đúng quy trình, chỉ cần kiểm định đạt chuẩn thì chứng nhận thực phẩm xanh kiểu gì cũng có.”
Còn mấy buổi hội thảo chính thức với nội bộ thì...
“Những cái đó thời gian dài, biến số lại nhiều, đành chuẩn bị trước thôi.”
“Vì tôi đang ở nhà em, năm nay để tránh bị nói ra nói vào thì tôi sẽ không tham gia vào quá trình xây dựng tiêu chuẩn nội bộ. Tóm lại, để không ảnh hưởng đến kế hoạch mùa xuân sang năm, mấy chuyện này thường sẽ làm vào mùa thu đông, đến lúc đó rồi từng bước từng bước thực hiện.”
Nghe kìa! Nghe kìa!
Giáo sư Tống mới tới có hơn một tháng mà sao việc gì cũng sắp xếp chu toàn thế cơ chứ? Nghe nói mấy ngày nữa còn có một đợt hạt giống gửi tới nữa...
Ôi trời ơi!
Tống Đàm không nhịn được mà bắt đầu tính toán lại những món ngon trong tay mình, nhất định không thể để họ thiệt được!
Cả nhà vui vẻ cười nói, rạng rỡ như hoa, sớm đã ném cái công ty MCN kia ra sau đầu.