Tháng Tám này, mọi kế hoạch trong nhà Tống Đàm đều đi vào quỹ đạo, ngày tháng cứ thế trôi qua một cách nhàn nhã, mà trên núi, xưởng sản xuất lại được dựng lên nhanh chóng.
Anh chàng lái máy xúc lại tiếp tục công việc đào núi, tối nào cũng ôm điện thoại trò chuyện video với Điền Điềm sau khi hai người cùng kiểm kê xong thu nhập trong ngày, mỗi người đều có niềm hạnh phúc riêng.
Nhưng niềm vui hay nỗi buồn của mỗi người lại không giống nhau.
Ví như có người rõ ràng có thể làm thiếu gia nhà giàu, nhưng lại cứ khăng khăng tự mình bươn chải như thầy giáo Tần Quân.
Lúc anh ta kéo vali bước xuống từ chiếc taxi, cả người trông đầy vẻ phong trần. Vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, nhưng dường như lại có tia hy vọng lóe lên trong tuyệt vọng... Đến mức khi vừa nhìn thấy anh ta, Ngô Lan ngẩn người không dám nhận ra.
"Tần Quân à," bà ngạc nhiên hỏi:
"Sao trông cậu gầy dữ vậy?"
Đúng thật, trước đây da dẻ trắng trẻo, trông đầy vẻ thư sinh, Ngô Lan còn rất thích cậu trai sáng sủa này!
Mới xa nhau có một tháng mà đã đen sạm lại còn gầy sọp đi, trông như già thêm ít nhất năm tuổi!
Nghe thấy câu này, suýt nữa thì Tần Quân bật khóc.
Là một thiếu gia nhà giàu, thế mà cuộc sống ở nhà lại thế nào cơ chứ?
Sáng phải đi bổ hàng, trưa chạy việc vặt, chiều dọn dẹp kiểm kê, tối lại tiếp tục lặp lại...
Cha mẹ anh ta thì thành "ông chủ bà chủ nhàn rỗi", còn anh ta thì suýt nữa vắt kiệt sức ở nhà. Nhất là mấy trăm gói gia vị ướp trứng trà mà anh ta gửi về nhà, cộng thêm lô trà giải nhiệt dự phòng sau đó, khiến cho nông gia nhạc vốn đã đông khách lại càng thêm đông nghịt.
Ai mà ngờ được, ở cái nơi vùng ven xa xôi hẻo lánh này, ăn bữa cơm trưa mà khách còn sẵn sàng đứng chờ để có bàn!
Tần Quân đã không ít lần phản đối:
"Mẹ à, thời gian ngắn thế này thực sự không tuyển thêm được người đâu. Hay là mỗi ngày mình chỉ phục vụ số lượng bàn cố định thôi nhé! Tiền kiếm được rồi mà sức khỏe sụp đổ thì cũng không đáng đâu."
Huống hồ bây giờ nhà họ đã có đến mấy trăm triệu tiền tiết kiệm, số tiền này nói nhiều thì không nhiều, nhưng sống thoải mái ở quê nhà thì dư sức rồi, cần gì phải khổ thế này chứ?!
Nghe vậy, mẹ Tần Quân liếc nhìn anh một cái:
"Con biết gì chứ, mẹ thích làm ăn đấy!"
Đúng vậy, nếu không có lòng đam mê ấy, thì năm xưa làm sao bà có thể một tay chèo chống nơi này đến tận bây giờ?
Nhưng mà... mệt quá đi mất thôi...
Đường đường là một thanh niên trai tráng mà ngày nào cũng vừa chạm gối là ngủ ngay, Tần Quân thật sự không chịu nổi nữa rồi!
Mẹ anh ta lại kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Mẹ biết con mệt, dù sao dạo này cũng là lúc tổng kết toàn bộ sổ sách nửa năm đầu... Nhưng con nghĩ xem, con về nhà cũng ít, hè này hiếm lắm mới được nghỉ, giúp mẹ một tay chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
"Có con ở đây, mẹ nhẹ nhàng hơn nhiều đấy, sổ sách cũng chẳng cần xem kỹ nữa, đợi đông đến rồi khi con về ta lại tổng kết một thể nhé."
Tần Quân: ... Chết quách cho rồi.
Thao Dang
Thế nên, vừa sang cuối tháng Tám, anh ta viện cớ trường học tổ chức họp chuẩn bị cho học kỳ sau, nói rằng mình là giáo viên thực tập nên phải cố gắng thể hiện tốt một chút...
Thế là anh ta kéo hành lý chạy thẳng tới đây ngay!
Lúc lên xe, mẹ anh ta còn có chút hối hận:
"Cũng tại mẹ, hồi đó không nên khăng khăng theo đuổi cái biên chế này, làm giáo viên cũng khổ sở lắm, hay là thế này, con cứ thử thích nghi thêm chút nữa đi, nếu không được thì về nhà mình mở quán cơm chung với mẹ nhé? Làm ăn cũng tốt mà!"
"Thôi thôi thôi." Tần Quân vội xua tay từ chối, khẳng định chắc nịch rằng anh rất yêu thích nghề giáo viên này, nhất định sẽ kiên trì làm đến cùng!
Dù mai này Kiều Kiều không cần gia sư nữa thì anh cũng sẽ tìm cách chuyển việc trong ngành!
Thế là, vừa kéo vali vào sân, anh ta chẳng buồn hỏi người mới có quen mình hay không, ngồi phịch xuống ghế, ngồi ngẩn ngơ nửa ngày mới nhúc nhích được.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Thuận bưng thau rau ra ngoài, thấy có người lạ thì thắc mắc:
"Đây là ai vậy?"
Tăng Hiểu Đông đứng cạnh liền giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chắc là gia sư của Kiều Kiều trước đây. Nghe nói tháng Bảy không có việc nên được cho nghỉ đấy, tôi cũng mới thấy lần đầu."
"Phì!"
Vương Tiểu Thuận tròn mắt ngạc nhiên, nhìn thì có vẻ chỉ là một ngôi làng nhỏ bé, thế mà đồ ăn lại ngon đến mức này.
Thoạt nhìn tưởng là một nhà quê tầm thường, vậy mà lại sẵn sàng mời gia sư riêng dạy kèm cho con trai cơ đấy!
Quả nhiên là thầy Tiền đưa mình ra ngoài học hỏi là có lý, đúng là mình còn non nớt quá.
Nhưng mà nói đến đây, dạo gần đây thầy Tiền cứ hay thì thầm với thầy Tống, còn giấu cả mình nữa... Chuyện này là sao nhỉ?
Chẳng lẽ là vì thấy mình kém cỏi không có chí tiến thủ?
Không thể nào!
Công phu bao năm nay của mình rõ ràng còn giỏi hơn cả Kiều Kiều mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kiều Kiều đáng yêu như thế, có khi nào các thầy thấy mình đè bẹp cậu nhóc quá không nhỉ? Hay là tối nay cắt rau xong thì cứ tùy tiện một chút?
Trong lòng Vương Tiểu Thuận lúc này rối như tơ vò, loạn thành một mớ bòng bong.
Nhưng thực ra, ông chú Bảy với thầy Tiền nói chuyện căn bản không phải chuyện đó!
Này nhé, thầy Tiền còn đang xúi giục ông ấy:
“Lão Tống, chuyện tôi bàn với ông dạo trước, ông nghĩ thông chưa?”
“Ông nói với Tống Đàm đi, bảo con bé chỉ riêng cung cấp rau cho tiệm Trường Lạc Cư chúng tôi thôi, chắc chắn không lỗ đâu! Giá cả đảm bảo cao vút luôn!”
“Tôi dám cam đoan đấy! Nếu chịu cung cấp độc quyền thì muốn báo giá bao nhiêu cũng được, chỉ là chuyện mở miệng nói một câu thôi, ông còn lưỡng lự cái gì? Ông mà không nói, tôi nói đấy nhé!”
Ông chú Bảy thực ra cũng không phải không muốn, vấn đề là...
“Phiền phức lắm, còn phải thu dọn nữa. Đàm Đàm chắc thấy rắc rối, mà rau ở địa phương cũng đâu có bán không được.”
Thầy Tiền hận sắt không thành thép: “Nhưng chẳng phải sang năm con bé cũng trồng rau trên núi sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không nhiều.”
Ông chú Bảy là người rõ nhất kế hoạch của Tống Đàm, trồng mỗi thứ một ít, chủ yếu để nhà ăn, dư ra mới đem bán.
“...Gửi tới tiệm của ông, ông biết phải đi qua hai tỉnh không? Không cần thiết.”
“Sao mà không cần thiết được!”
Thầy Tiền lại hận sắt không thành thép: “Người ta nhập thực phẩm còn phải vận chuyển bằng máy bay nữa là, sao ông không nói! Với lại, tôi làm thế này là vì ai chứ?”
Ông ta hậm hực nói tiếp: “Tôi theo tiệm Trường Lạc Cư bao năm nay, cũng gồng gánh được tới giờ rồi! Có thêm rau này thì đương nhiên càng tốt. Không có thì tôi cũng không cuống lên thế này.”
“Nhưng ông không nghĩ coi, người đấu với chúng ta là ai? Chính là cái thằng đồ đệ vong ơn bạc nghĩa của ông đấy!”
“Ông nói coi. Lão Tống ông nói coi!”
“Ông nuôi người ta ăn, còn dạy cho bí kíp gia truyền, tôi không tin trong lòng ông không có chút khó chịu!”
Đừng nói lão Tống, ngay cả Tiền Thiên Phúc ông ta cũng nghẹn không trôi nổi cục tức này!
Lúc trước khi bái sư, nghề này vẫn còn giữ quy củ cũ, đồ đệ lạy đầu sư phụ, đúng là coi như con ruột mà dạy dỗ. Lão Tống đâu phải hạng sư phụ đen lòng, chỉ bắt người ta làm không công…
Vậy mà kết quả đổi lại là gì?
Nghĩ tới đây, thầy Tiền càng ra sức khuyên:
“Cái tay đại lão bản (ông chủ tiệm) bên đó có tiền, còn chịu chi để đầu tư nữa, mấy tay làm bất động sản gom lại hùn vốn, nào là làm vườn rau sinh thái, nào là mở nhà hàng dưỡng sinh… Quảng cáo rần rần trên mạng, viết một bài đánh giá tốt trên trang bình luận là vung ngay đống bao lì xì… Một bộ bài bản như vậy, cái tiệm gia truyền của Trường Lạc Cư có đuổi kịp không?”
Có muốn cũng không có tiền mà chạy theo!
“Cũng phải nhờ vào thực lực thực sự thôi! Nhưng mà tôi cũng không giấu gì ông, đúng là đang gồng gánh khó khăn lắm. Không thì năm nay cậu chủ nhỏ cũng chẳng quyết tâm phá nồi dìm thuyền như vậy đâu, ông không biết chứ, cái thằng nhãi con bên kia bình thường gặp tôi mà hất cằm lên trời đấy.”
“Hồi đó nó đối xử với ông như thế, bây giờ có cơ hội tốt thế này, ông không nhân cơ hội vả mặt nó à?”