"Mẹ ơi, con không có lười biếng đâu! Là anh ấy chơi châu chấu nên con mới nói thôi!"
Nói xong cậu nhóc bực bội lườm cái chân châu chấu trong tay Trương Yến Bình rồi quay người sang chỗ khác tiếp tục cắt ngải cứu.
Lúc này, trong buổi phát trực tiếp từ xa, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của streamer ngày càng xa dần, chỉ nghe thấy tiếng nói vọng lại qua micro mà nước mắt đầm đìa:
[Tôi thực sự khóc đây, bao giờ thì streamer mới nhớ đến tôi đây]
[Người trước ơi, nghĩ tích cực lên chút đi, nhỡ đâu mớ ngải cứu này lát nữa lại được lên kệ thì sao]
[Đừng mơ nữa, mấy người này cắt thế kia, lên kệ mới là lạ]
[Sao ai cũng bi quan thế, con người phải có ước mơ chứ]
[Ước mơ với hoang tưởng là hai chuyện khác nhau nhé...]
[Đừng cãi nữa, tôi chỉ có một câu hỏi thôi: Lên kệ rồi các người có giành nổi không?]
Câu này vừa nói ra, khung bình luận bỗng lặng ngắt như tờ.
Lúc này, Trương Yến Bình ném cái chân châu chấu đi, cuối cùng không tìm được lý do để lười biếng nữa, đành cúi người xuống tiếp tục cắt từng chút một.
Nhìn chung, tuy năng suất không cao, nhưng đông người mà, làm thêm hai tiếng nữa cũng gom được một đống to bên vệ đường rồi.
Chú Trương Vượng chạy xe ba bánh đến, vừa chất đống ngải cứu lên xe vừa hít sâu một hơi:
"Mùi này hăng thật đấy... Đàm Đàm này, sang năm cháu chuẩn bị thêm ít hạt giống đi, mai mốt chú nhìn xem trên núi chỗ nào trống thì rải thêm một ít."
"Người ta có câu ‘Nhà có ba năm ngải, thầy thuốc chẳng cần mời’, từ sang năm cháu cứ tích trữ dần đi, mấy năm sau là có ngải tốt rồi."
"Được ạ!"
Ngải cứu này vừa mọc nhanh vừa khỏe, chẳng kén môi trường gì cả, đâu đâu cũng trồng được, từ khe núi đến triền đồi, cắt mỏi tay cũng không hết.
Mà có nhiều cũng chẳng sao, một là chỗ này núi non trùng điệp, cần xua đuổi côn trùng, hai là để bán hoặc đưa cho bác sĩ Quách, lúc nào cũng có đầu ra cả.
Tống Đàm còn không quên dặn dò:
"Chú Trương này, đến lúc làm xong trụ ngải thì nhớ đem qua nhà bác sĩ Quách xông một chút nhé, cái này chỉ có lợi chứ không có hại đâu."
"Ôi dào, ngải năm nay tính nóng lại khô, tôi già rồi không hợp, để hai năm nữa tính đi..."
Vừa nói, chú vừa hít sâu thêm lần nữa:
"Ôi chao, mùi này hăng thật đấy!"
...
Về đến nhà, ngoài sân đã chất thành một đống ngải cứu to như quả đồi nhỏ. Ngô Lan gọi mọi người ra trải đều chúng ra nền đất, vừa làm vừa nhặt ra mấy cọng ngải cứu thẳng tắp:
"Ối giời, ai cắt đấy? Sao lẫn cả ngải nước vào thế này?"
Nghe vậy, Trương Yến Bình, người mà chẳng mấy khi đụng tay chân vào việc đồng áng, lập tức chột dạ, nhanh chóng xán lại gần:
"Sao thế, sao thế ạ? Đây không phải ngải cứu à? Nhìn giống nhau mà ạ?"
"Giống thế nào được!" Ngô Lan càng thêm lo lắng.
Bà không hiểu nổi, sao mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương mà chẳng biết đường lấy lòng nhau?
Rõ ràng đã nói là ngải này để đưa cho bác sĩ Quách, vậy mà Yến Bình chẳng chịu cố gắng cho ra hồn, lên núi còn lười biếng nữa.
Giờ thì hay rồi, cắt nhầm cả ngải nước vào, đúng là không ra làm sao cả!
Bà kiên nhẫn dạy bảo:
"Yến Bình này, con phải chú ý chi tiết chứ. Cỏ dại trong làng mình nhiều loại giống nhau lắm, nhưng có độc hay không thì khác xa nhau đấy."
"Thực ra nhà mình đây, ngải cứu với ngải nước toàn bị gọi lẫn lộn thôi, ai cũng coi là một thứ. Nhưng ngải nước thì khác, ngải nước dược tính yếu lắm."
"Bây giờ con nhìn đây, lá to bản hơn là ngải nước. Đám thanh niên tụi con thích ăn bánh thanh đoàn, nhiều khi là dùng loại ngải nước này đấy, cũng có người dùng ngải cứu, lấy ngọn non trên đỉnh ngải cứu làm bánh vào dịp Thanh Minh, thực ra vị cũng không khác nhau mấy."
"Hoàn toàn tùy thói quen địa phương thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà đặt hai cọng ngải nước và ngải cứu cạnh nhau rồi hỏi:
"Nhìn ra chưa?"
"Cái này, lá ngải nước thon dài hơn nên làm ngải cứu sẽ không đủ dược tính đâu. Nhớ kỹ nha!"
Trương Yến Bình ngơ ngác gật đầu, cầm hai cọng cỏ nhìn tới nhìn lui mà vẫn khó hiểu:
"Lúc cắt có thấy khác gì đâu nhỉ?"
Bên kia sân, Tăng Hiểu Đông đang giúp trải ngải cứu, nghe vậy liền cau mày, cẩn thận ghi nhớ sự khác biệt giữa hai loại cây này.
Lúc này, Kiều Kiều cũng cầm giá đỡ điện thoại lại gần hơn để quay cận cảnh hai loại cây kia.
"Các bạn nhỏ ơi, nhất định phải nhận dạng cho đúng nhé! Không thì lúc lấy làm ngải cứu thì hiệu quả không tốt đâu đấy."
Trong khung bình luận, mấy khán giả thực sự chẳng có mấy ai phân biệt được hai loại cây này, nói thẳng ra, họ có từng nghiêm túc quan sát cây ngải cứu bao giờ đâu.
Thế nên lần này ai nấy đều nhìn rất chăm chú, vừa xem vừa liên tục bình luận:
[Được rồi, thầy Kiều Kiều, học được rồi thì có tặng một bó không ạ?]
[Hai loại này khác biệt không lớn lắm, dù sao cũng không có độc, nhận nhầm cũng chẳng sao cả.]
[Không được! Bánh thanh đoàn bên tôi nhất định phải dùng loại ngải nước này cơ.]
[Bên chúng tôi gọi là ngải nước.]
[Bên tôi thì ngải nước gọi là cỏ ngải, còn ngải cứu thì vẫn gọi là ngải cứu.]
[Nhà tôi từ trước đến giờ cứ nhặt đại lá non trên ngọn ngải cứu vào tiết Thanh Minh mà nấu thôi, nhặt được loại nào thì dùng loại đó, chẳng có gì rắc rối cả.]
[Sao mọi người gọi nó là cỏ ngải nhỉ? Ở chỗ tôi, ngải cứu và cỏ ngải là hai loại khác nhau đó.]
[Đừng vội tranh cãi, đất nước mình rộng lớn, mỗi nơi một khác mà.]
[Mười dặm khác một tục.]
[Không biết vì sao, nhưng đột nhiên thèm bánh thanh đoàn quá.]
[Tôi thì không giống mọi người đâu, tôi rất cần trụ ngải (*), streamer ơi mau đăng bán đi!]
(*) Trụ ngải: một dạng chế phẩm từ cây ngải cứu, thường được sử dụng trong liệu pháp ngải cứu.
Thao Dang
[Đừng có xin nữa! Vừa rồi không nghe thấy à? Trụ ngải phải là ngải cứu đã phơi 3 đến 5 năm mới được đấy.]
[Thật đó, ngải cứu mới cắt trong năm, dược tính còn quá mạnh, khói bốc lên rất nhiều. Người không có kinh nghiệm thật sự khó mà kiểm soát được.]
[Đúng rồi, tinh dầu trong ngải cứu mới chưa bay hơi hết, đốt lên khói rất lớn. Đừng nói đến việc khó kiểm soát khi làm ngải cứu, chỉ đứng trong phòng thôi cũng thấy ngạt thở rồi.]
[Cũng đúng, nhà ở thành phố thì đóng kín quá, đâu có thoáng đãng như mấy căn nhà sân vườn rộng rãi ở nông thôn.]
[Vậy làm sao phân biệt trụ ngải người ta bán là ngải cứu ba năm thật hay giả đây?]
Câu hỏi này thì càng bàn càng phức tạp.
Mọi người rôm rả nói chuyện, đến khi điện thoại quá nóng, không chịu nổi nữa mới lưu luyến rời khỏi phòng livestream.
Còn bên này, bác sĩ Tiểu Quách thì đang thực sự chuẩn bị cho việc làm liệu pháp ngải cứu.
Cô ở phòng khám mấy tháng nay, đã dần dần sắm đủ những dụng cụ quen thuộc mà mình hay dùng.
Dụng cụ giác hơi thì đơn giản, ở thành phố tùy tiện vào công ty thiết bị y tế nào cũng có thể mua được, mấy chục cái cốc giác hơi lớn, gom một thùng cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Hộp đốt ngải cứu (dụng cụ để đặt trụ ngải) thì càng có đủ loại giá cả.
Này là làm ngải cứu cho người khác nên cô chẳng cần dùng loại hộp cầm tay gọn nhẹ, chỉ cần một chiếc hộp chống bỏng là đủ rồi.
Lúc này, nghĩ đến việc có thể thử nghiệm dược tính của ngải cứu nhà Tống Đàm, cô không khỏi hào hứng, tay cứ xoa xoa, chuẩn bị tinh thần thật kỹ.
Với tài trồng trọt giỏi như vậy, nếu không trồng thêm thuốc nam thì đúng là đáng tiếc quá! Phải biết rằng hiện nay, nhiều bài thuốc đông y bị sai lệch, quá trình chế biến và điều kiện trồng trọt cũng không đạt chuẩn, khiến y học cổ truyền ngày càng khó khăn hơn.
Bao nhiêu thầy thuốc không phải không có tay nghề, mà là không nắm được chất lượng dược liệu ấy chứ!
Nhưng nghĩ đến đống rau mình hái ở vườn nhà Tống Đàm mỗi ngày...
E hèm, dân dĩ thực vi tiên (dân lấy ăn làm trọng), bản thân mình cũng không thể tham vọng quá được!