Ngô Lan nói xong lại quay sang Trương Hồng, thấy sắc mặt bà ta đã khá hơn nhiều, không nhịn được thở dài:
"Chị cũng vậy đấy, sao mà lại hành hạ bản thân thế chứ? Ở nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi, lần sau mà còn phơi nắng linh tinh nữa thì xem mọi người có cười chị không!"
"Nói thật, bác sĩ Quách là bác sĩ của làng mình đấy, muốn làm gì thì hỏi bác sĩ ngay không được à?"
Nói xong, Ngô Lan chỉ cảm thấy mình như đang giáo huấn con nít, tuôn một tràng dài xong mới thấy thoải mái hẳn.
Còn Trương Hồng...
Bà ta ta cũng ngại chẳng dám hé răng.
Dù bác sĩ Quách là do họ tốn không ít công sức mới giữ chân được, nhưng dù sao người ta cũng còn trẻ, bình thường chỉ đến tiêm hay truyền nước biển thì khó mà nhìn ra trình độ đến đâu.
Gặp chuyện kiểu này, trên mạng mấy người mặc áo blouse trắng nói nghe hùng hồn lắm, chẳng phải đáng tin hơn chút sao?
Thế nhưng vừa quay đầu lại, Ngô Lan đã vội vội vàng vàng chạy về mất rồi.
Còn chuyện của Yến Bình thì… ối dào, trên mạng người ta nói rồi, ba ngày nóng nhất trong hè (tam phục thiên) là thời điểm thích hợp nhất để trừ hàn khí! Bà phải tranh thủ đi cắt ngải cứu thôi, chuyện của con cái thì để chúng tự lo vậy!
Có điều, Tống Đàm thật không ngờ, mẹ mình ra ngoài xin cái miếng dán tam phục mà chẳng thấy bóng dáng đâu, ngược lại còn được giao cho cái nhiệm vụ cắt ngải cứu này.
Biết sao giờ? Đây chính là mẹ ruột mà!
Cô chỉ đành thở dài một hơi: “Đợi tối rồi mình đi cắt nhé.”
Đợi đến lúc mặt trời lặn, bớt nắng gắt, mọi người làm chút việc cũng còn chịu nổi.
Còn ngải cứu ấy hả… thứ này mọc nhanh mà lại mạnh mẽ. Rõ ràng vừa mới cắt một đợt vào dịp Đoan Ngọ, vậy mà giờ quanh vườn trồng hạt dẻ lại mọc lên um tùm lần nữa.
Nhưng ở nhà họ, ngải cứu chỉ có vài công dụng như làm mấy cái bánh thanh đoàn vào dịp Thanh Minh, hoặc mỗi ngày đốt một nắm ngoài sân để xua muỗi.
Còn việc dùng ngải cứu để làm liệu pháp giác hơi thì thật sự chưa từng nghĩ tới.
Trương Yến Bình và Tần Quân đầy mong chờ: “Nếu mà thực sự có tác dụng thì sang năm mình kiếm góc nào trong vườn trồng thêm ngải cứu, cũng kiếm được bộn tiền đấy nhỉ!”
Rõ ràng là trong đầu toàn nghĩ tới tiền thôi, Tống Đàm liếc mắt nhìn hai người họ, thầm nghĩ, đợi đến lúc cắt ngải cứu xem mấy người còn nghĩ thế không.
Đến tầm năm, sáu giờ chiều, người vừa tan làm hay đang tăng ca vừa rút điện thoại ra thì bất ngờ phát hiện, cậu streamer Kiều Kiều vốn chẳng bao giờ thông báo trước, lại âm thầm mở livestream rồi!
[Tôi tới rồi đây.]
[Buổi sáng không bao giờ kịp xem, may mà tối nay đợi được rồi.]
[Trên tàu điện đông người quá, tôi quên mang tai nghe mất.]
[Tối thế này mới đông người xem nè! Mới tí mà đông thế này rồi.]
[Tối nay phát cái gì thế?]
[Tối ăn gì đấy?]
[Lâu rồi không phát, lần trước con chuột nhỏ thế nào rồi?]
Bình luận cứ thế ào ào tràn vào.
Kiều Kiều dựng điện thoại lên, nghiêm túc nói:
“Các bạn nhỏ ngoan, hôm nay dạy mọi người c.h.ặ.t ngải cứu nhé. Bác sĩ Quách ở làng tôi nói, phơi khô hai ngày rồi mang đi làm ngải cứu, để mọi người giác hơi bằng ngải cứu luôn, hôm nay, mình bắt đầu từ việc thu hoạch trước nha!”
Nói xong, cậu xoay người cầm lấy cái liềm, dứt khoát bỏ lại đám người trong livestream, đi thẳng vào rừng ngải cứu xanh mướt bên cạnh.
Bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ.
[Ngải cứu cạo gió á! Tôi cũng muốn thử!!]
[Chăm sóc sức khỏe là phải theo kịp ngay.]
[Nhà streamer tự làm ngải cứu luôn sao?]
[Lên kệ bán không? Muốn mua quá!]
[Ngải cứu bán trong hiệu thuốc chất lượng bấp bênh lắm…]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
[Ngồi không thôi thì không đủ đâu, phải thêm đốt ngải cứu chân vào huyệt Dũng Tuyền nữa.]
[Hả? Làm ngải cứu cũng phải cầu kỳ vậy sao?]
[Chứ gì nữa, đâu phải chỉ lấy mấy cái hộp ngải cứu dán lên bụng hay lưng đâu.]
[Ngải cứu có lý thuyết hẳn hoi đấy nhé, xông ngải cứu dưới lòng bàn chân là để dẫn hỏa khí đi xuống, tránh bị hỏa bốc quá cao.]
[Học được điều mới nè!]
[Học được rồi!]
[Tối nay thử ngay!]
[Nóng quá, tôi lười ngâm chân lắm.]
[Cái này đợi tới thu đông làm cho dễ...]
[Tam phục thiên hiệu quả lắm! Nhà tôi ba ngày nóng nhất này năm nào cũng giác hơi hết.]
Trương Yến Bình vừa lén lút xem livestream vừa tranh thủ trốn việc, giờ nhìn những dòng bình luận lướt qua vùn vụt, vậy mà lại học được vài điều hay ho.
Nếu đúng như vậy thì ngải cứu nhà họ cũng có thể bán được đấy nhỉ!
Nhưng lại nhìn về phía xa, chỗ triền núi đã được khai hoang hơn nửa, thôi thôi, với cái tính của Tống Đàm, cô ấy chắc chắn sẽ không chỉ trồng mỗi ngải cứu đâu.
May mà loại này mọc nhiều khắp núi đồi, dạo này lại đang vào đợt phát triển mạnh nhất, so với đợt Đoan Ngọ còn tốt hơn nữa, chắc cũng đủ dùng rồi.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, nhìn quanh thấy mọi người đã cúi người xuống làm việc cả rồi, bèn đeo chiếc quạt nhỏ trước ngực, đội mũ rơm rộng vành lên đầu, cầm lưỡi liềm rồi vụng về cẩn thận cắt từng chút một, chỉ sợ lưỡi liềm cùn mà anh ta cố tình chọn lại cứa trúng chân.
Ai ngờ khi tay anh ta vừa túm một nắm lá ngải cứu thì lật lên liền thấy một con châu chấu xanh mướt nhảy bật ra!
Trương Yến Bình chẳng nói chẳng rằng, vung tay chộp lấy ngay rồi rút điện thoại ra
Chụp ảnh! Đăng lên mạng!
Đúng lúc này, Kiều Kiều đã đặt xuống một bó ngải cứu, thấy Trương Yến Bình còn đang nghịch điện thoại thì không khỏi thở dài, lắc đầu nói:
“Anh Yến Bình đúng là trốn việc giỏi ghê.”
Trương Yến Bình: …
May mà da mặt người lớn vốn dày, anh ta cầm hai cái chân châu chấu đưa cho Kiều Kiều:
“Anh có trốn đâu, anh đang bắt ít sâu bọ về cho ‘quốc nhất’ của nhà mình ăn đấy chứ!”
Kiều Kiều nhìn con châu chấu nhỏ chẳng thèm để mắt tới:
“Anh đừng bắt nữa, anh bắt còn chẳng bằng gà con nhà mình đâu!”
“Đuôi Dài bây giờ ngày nào cũng theo gà con đi bắt sâu, ăn mập ú cả rồi.”
Trương Yến Bình: …
Người ta không thể, ít nhất là không nên… Mới nghỉ phép có một tháng mà địa vị của anh ta lại chẳng bằng cả một con gà con nữa rồi sao?!
Thế mà ý nghĩ này vừa mới lóe lên thì con châu chấu trong tay anh ta đột nhiên làm liều.
Nó dứt khoát vứt lại đôi chân to khỏe của mình, thân mình dùng hết sức vùng ra, phóng vút vào bụi cỏ!
Trương Yến Bình: …
Anh ta ngơ ngác cầm hai cái chân châu chấu xanh lét trong tay, cả người đều ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, Ngô Lan cũng ngẩng đầu lên, vội nói:
“Hai đứa đừng có chơi nữa, nhìn thầy Tần Quân kìa, người ta chưa từng làm nông mà còn cắt được bao nhiêu là ngải cứu rồi kìa.”
“Yến Bình, ngải cứu là bác sĩ Quách cần đấy, con cũng cố gắng làm được tí gì đi!”
Cái thằng này, chỉ to xác mà chẳng được cái gì cả!