Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 696: Rốt cuộc ai mới là người yếu sức?



Kiều Kiều vừa nói vừa tỏ vẻ tự hào, còn quay sang nhìn Quách Đông đầy mong đợi, như thể đang chờ người ta hỏi tiếp.

“Vì sao thế?” Quách Đông đúng là rất phối hợp.

Dù sao thì, ai mà cưỡng lại được vẻ đáng yêu của Kiều Kiều cơ chứ!

Kiều Kiều bèn nghiêm túc giải thích:

“Mẹ em bảo là không cho em làm bóng đèn, ảnh hưởng đến người ta yêu đương. Cho nên khi chị Điền Điềm và anh Tiểu Tôn nói chuyện với nhau, em không thể qua đó.”

“Chị Tiểu Quách mà nói chuyện với anh Yến Bình thì em cũng không thể qua luôn.”

Nói xong, cậu nhóc mới nhận ra điều gì đó, bèn ngó quanh một lượt rồi chần chừ hỏi:

“Nhưng mà hôm nay đông người như thế này… chắc không tính là bóng đèn đâu nhỉ?”

Trương Yến Bình: …

Quách Đông: …!

Lúc này, cả hai người đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy ánh mắt hóng hớt của mọi người xung quanh sáng rực như đèn pha, tràn đầy tò mò và phấn khích!

Không cần nói nhiều, Quách Đông cũng tưởng tượng được mọi người sẽ bàn tán gì. Thậm chí mấy tin đồn kiểu này có giãi bày thế nào cũng không tránh khỏi, đúng là đồ nhóc con miệng chạy nhanh hơn não mà!

May mà cô ta cũng từng trải nhiều chuyện rồi, lúc này chẳng buồn giải thích làm gì. Ngược lại, cô cúi đầu nhìn trụ ngải trong tay Kiều Kiều rồi khen:

“Không tệ, cuốn chắc lắm, hiệu quả hẳn sẽ tốt đấy.”

Nghe vậy, mấy bà thím đứng bên cạnh liền quên béng chuyện tám nhảm vừa rồi, ánh mắt sáng rực:

“Bác sĩ Tiểu Quách, ý cô là giờ có thể dùng được rồi à?”

“Đúng vậy.” Quách Đông gật đầu: “Đợi thêm chút nữa cho đủ độ nóng thì mọi người có thể đến tìm tôi để làm liệu pháp ngải cứu.”

Ngô Lan lập tức lên tiếng: “Tôi tôi tôi, tôi làm đầu tiên nha!”

Vừa hay miếng cao dán tam phúc của bà còn chưa hết tác dụng, giờ thì sốt ruột muốn thử ngay rồi.

Thế nhưng Quách Đông nhìn quanh một vòng rồi bảo:

“Dì à, hay là dì để cuối cùng đi. Dì xem, ngồi cả vòng tròn này, chỉ có mặt dì là tươi rói nhất, cơ thể cũng khỏe mạnh nhất.”

“Đúng thế!” Một bà thím bên cạnh lập tức phụ họa: “Nhìn da dẻ thím kìa, trắng hồng hào thế kia, trông đầy sức sống như vậy mà còn giành với bọn tôi à!”

Ngô Lan nghĩ bụng, ừ thì đúng thật đấy nhỉ?

Từ ngày Tống Đàm về nhà, bà ăn ngon ngủ ngon hẳn. Mấy bệnh lặt vặt trước kia cũng dần dần biến mất.

Ai dà, nghĩ vậy tự dưng Ngô Lan lại thấy ngại ngại. Trước đây bà luôn nghĩ mình không phải kiểu người bám dính con cái, cũng rất thoải mái với chuyện con cái rời xa cha mẹ.

Nhưng mà biểu hiện của cơ thể thì...

Dù vậy, ngoài miệng bà vẫn nói:

“Sao mà bảo là giành với các thím được, rõ ràng là tôi muốn thử xem hiệu quả thế nào cho mọi người thôi mà. Không phải nói là ngải cứu mới này mạnh hơn, dễ nóng quá hay sao?”

Người bên cạnh bèn chen vào:

“Cần gì thím thử, bọn tôi thân thể yếu hơn thì phản ứng sẽ nhanh hơn chứ sao. Thím khỏe thế kia, làm ngải cứu xong cũng chẳng thấy gì đâu.”

Quách Đông cười tủm tỉm nhìn mọi người vừa nói vừa trêu nhau. Đợi họ tranh luận xong xuôi, cô mới chậm rãi lên tiếng:

“Dì à, con thấy mấy người không cần phải tranh nữa đâu. Người dễ thấy hiệu quả nhất e rằng phải là thầy Tần Quân đấy.”

“Hả?”

Tần Quân ngẩn người: “Sao lại là tôi? Tôi không yếu ớt đến mức đấy đâu nhé?”

“Đương nhiên là không yếu đến mức đấy rồi.” Quách Đông vội vàng giải thích:

“Anh còn trẻ, cũng chẳng có bệnh mãn tính hay bệnh tuổi già gì, cơ thể khá tốt đấy. Tôi bảo anh dễ thấy hiệu quả là vì chắc anh nghỉ hè mà vừa bận vừa mệt, nội khí có hơi yếu đi, cơ thể chưa kịp hồi phục đúng không? Có phải mấy ngày gần đây anh thấy hơi mệt mỏi, uể oải không?”

Tần Quân: … Anh ta cứ nghĩ là do mình mệt mỏi quá nên lúc nghỉ ngơi mới bị như thế thôi.

Thế là anh ta càng thêm tin tưởng vào lời Quách Đông.

Quách Đông cũng giải thích kỹ càng hơn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cơ thể con người thực ra có thể tự điều chỉnh từ từ, nhưng chúng ta có ngải cứu mà đúng không? Dùng để bổ sung nguyên khí thì chẳng gì tốt bằng. Hơn nữa, anh là đàn ông, còn trẻ thế này, ngải cứu có hơi nóng một chút cũng không sao, rất nhanh sẽ điều hòa lại được thôi.”

Nghe vậy, Trương Yến Bình lập tức bị cuốn theo câu chuyện:

“Cậu nghỉ hè mà còn khổ hơn đi dạy à?”

Nói xong khóe miệng anh ta cong vút lên, đúng là câu này nói chẳng sai, sợ anh em khổ nhưng cũng sợ anh em lái xe sang mà!

“Cậu nói xem?” Tần Quân nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm.

Trong nhà có trứng trà, việc kinh doanh từ cỏ đậu tím, trà, tuyết nhĩ, mật ong,... vẫn chưa hết sốt, lại thêm hàng loạt đơn đặt hàng mới dồn dập kéo đến.

Đã vậy, ở vùng ngoại ô gần rừng núi và hồ chứa nước này, ngoài mấy công việc hè ra thì đâu dễ mà tuyển thêm người được.

Khổ nỗi, mấy người làm hè toàn là sinh viên trẻ, kinh nghiệm còn non nớt, chuyện gì cũng phải nhờ mấy người quen việc như bọn họ ra tay giúp…

Hơn nữa, người với người thì khác nhau mà!

Mẹ Tần Quân mà làm ăn thì đúng là thiên phú dị bẩm, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Chỉ khổ nỗi con trai của bà ấy, dưới cả áp lực tinh thần lẫn thể chất, người lúc nào cũng bơ phờ rệu rã, nói chuyện mà còn chẳng có sức.

Trương Yến Bình nhìn anh ta đầy cảm thông:

“Vậy chứ mùa đông cậu tính sao?”

Tần Quân thở dài bất lực:

“Mùa đông thì chắc công việc ở nhà cũng sẽ ổn định hơn thôi. Nhà đang tuyển thêm người, kiểu gì cũng đủ người làm.”

“Chỉ là nửa năm nay thay đổi quá nhanh, không kịp xoay sở. Đến mùa đông chắc khối lượng công việc cũng bớt đi nhiều…”

Nói đến đây, anh ta cũng có chút chột dạ: Vì việc phục vụ khách chắc anh ta không cần làm nữa, nhưng chuyện tính sổ sách thì…

Ai mà hiểu được chứ! Kế toán ấy à, ai đụng vào người đó khổ mà!

Thế nhưng, các bà thím bên cạnh lại chẳng để ý chuyện đó, mà lại tập trung vào lời của Quách Đông. Các bà nhìn Tần Quân mà chậc lưỡi:

Thao Dang

“Ôi dào, thanh niên trai tráng sao ai nấy đều yếu ớt thế nhỉ? Thôi không sao, mấy bà già bọn tôi không vội, các cậu cứ làm trước đi!”

Ơ kìa, cái gì mà “các cậu cứ làm trước” thế này?

Trương Yến Bình cuống quýt xua tay:

“Ơ kìa, đừng lôi tôi vào chứ! Tôi khỏe như trâu thế này, có cần gì đâu!”

“Anh cũng phải làm chứ!”

Quách Đông đối xử công bằng với tất cả những "đối tượng khả nghi":

“Anh suốt ngày ở nhà chỉ biết ăn với ngủ, nửa năm nay người cứ phình ra như cái bánh bao. Anh không lo lá lách có chịu nổi không à? Phải điều dưỡng lại đi. Nhưng cái này là việc cần thời gian, không vội, có thể xếp làm sau cùng.”

Trương Yến Bình méo mặt, cái thời tiết nóng nực thế này mà còn phải giác hơi, khổ c.h.ế.t đi được!

Anh ta cố gắng mặc cả:

“Nhưng tôi thấy tôi vẫn khỏe mạnh mà…”

“Ừ, đúng là khỏe mạnh.”

Quách Đông lạnh lùng buông một câu:

“Chỉ là đợi đến khi nào lá lách và dạ dày không tiêu hóa nổi nữa, thì anh sẽ béo phì ngay thôi. Mỡ sẽ tích vào nội tạng, lúc đó mà muốn điều trị thì khó khăn lắm đấy.”

“Còn phải kiểm soát chế độ ăn uống, kiêng khem nữa!”

Trương Yến Bình: …

Anh ta lập tức nghiêm túc ngay:

“Không sao, cứ thoải mái dùng tôi làm thử nghiệm. Tôi là thanh niên, không sợ gì hết! Mới hay cũ gì cũng được hết!”

Mấy bà thím bên cạnh không vui ra mặt:

“Cái cậu này kỳ cục ghê, rõ ràng lúc nãy nói là bọn tôi xếp trước mà. Bác sĩ Quách này, tối ăn cơm xong thì qua chỗ cô làm ngải cứu luôn được không?”

Quách Đông thở dài:

“Không được đâu, làm ngải cứu buổi tối không tốt đâu. Tốt nhất sau 7 giờ thì đừng làm nữa. Đặc biệt là sau 9 giờ, dễ tổn thương tân dịch, cơ thể bị tích nhiệt, dễ sinh viêm nhiễm, sinh bệnh…”