Một đám người đang nhốn nháo trên livestream, nhưng streamer thì chẳng thấy đâu. Thay vào đó, chiếc điện thoại vốn đã chẳng mấy tốt lành gì lại càng nóng lên theo thời gian, pin cũng theo đó mà tuột dốc không phanh.
Rồi chỉ nghe “tít” một tiếng, điện thoại tắt ngúm luôn.
Màn hình đen ngòm đột ngột xuất hiện trong phòng livestream: ...
Mọi người: ... Chuẩn rồi, đúng là phong cách của streamer nhà họ.
Lúc này, Tống Đàm ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động:
“Chỉ mới phát được hai tiếng mà sao lại hết pin nữa rồi?”
Thao Dang
Trương Yến Bình dở khóc dở cười: “Có 2000 tệ thôi mà, xài nửa năm rồi đấy. Lúc nãy anh lấy xuống vẫn còn 70% pin, mà giờ nhiệt độ ngoài trời ba mươi sáu, ba mươi bảy độ thế này, phát được hai tiếng thì cũng coi như chịu đựng khá lắm rồi, đừng kỳ vọng cao quá.”
Tống Đàm nghĩ ngợi: “Hay là nên đổi điện thoại mới cho Kiều Kiều nhỉ?”
“Nghe cũng hợp lý đấy.”
Trương Yến Bình rất thuần thục đăng nhập vào tài khoản của Kiều Kiều, đúng vậy, chỉ cần đăng nhập đúng tài khoản thì livestream có thể chuyển thiết bị dễ dàng. Nhưng mà trong nhà này, ai cũng lười như ai, cứ phát đủ thời gian là chẳng buồn đổi máy làm gì.
Trương Yến Bình vừa mở phần quản lý kênh lên thì sững sờ, ồ, buổi livestream này lại gom được gần 3000 tệ tiền donate!
Anh ta phát hiện ra rồi, mấy vị đại gia trên bảng xếp hạng kia, hễ buổi nào livestream giúp họ dễ ngủ thì chắc chắn sẽ ném tiền như nước.
Đúng là tội nghiệp… Mấy người chơi livestream thành thạo thế này chắc chắn còn trẻ lắm, rốt cuộc là bị gì mà khó ngủ đến mức này chứ?
Anh ta thoát khỏi phòng livestream rồi nghiêm túc nói với Tống Đàm:
“Phải đấy, đổi điện thoại thôi, mua cho thằng bé cái máy tốt hơn chút đi!”
...
Bên này, dưới sự giúp đỡ của mấy bà thím, lá ngải cứu đã được tuốt sạch sẽ.
Mọi người giờ cũng ngồi quây quần ở đây, nhanh nhẹn nhặt bỏ những đoạn cọng vụn, cả tấm bạt nhựa giờ đã thành một dây chuyền sản xuất mộc mạc.
Và hiện tại, “nguồn đầu vào” của dây chuyền ấy, Tống Đàm, đã thành công tạo ra một nắm lớn ngải nhung mềm mịn.
Ngải nhung này mang sắc xanh ngả xám, lại pha thêm chút vàng nhạt, trông như...
Miêu tả sao nhỉ?
Trương Yến Bình nghĩ ngợi: Nhìn giống mấy sợi bông của hoa bồ công anh tụ lại thành đám, lại giống như những vụn bông nhỏ li ti, chỉ là sợi của ngải nhung còn mịn màng hơn nhiều.
Anh ta bốc thử một nắm trong tay, rõ ràng cảm nhận được sức nặng, thế nhưng vừa hất tay một cái lại thấy nó nhẹ bẫng. Đến khi nắm c.h.ặ.t lại, ngải nhung liền kết thành khối trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng bung nhẹ ra với độ đàn hồi nhất định...
Cảm giác này thú vị thật đấy.
Anh ta tò mò bóp thử hai nắm: “Bảo sao người ta gọi là ngải nhung, đúng là... Tiếp theo làm gì nữa? Cuốn trụ ngải à?”
Tống Đàm đẩy đống lá đã nhặt sạch sang phía anh ta:
“Anh với Kiều Kiều cuốn trụ ngải đi nhé, biết cách cuốn không? Đầu tiên cuốn tờ giấy trắng đã cắt sẵn thành cuộn rồi nhét vào ống tre, sau đó nhét ngải nhung vào. Nhét gần đầy rồi thì dùng cái que nhỏ bên cạnh chọc thêm vào trong.”
“Nếu không muốn dùng ống tre thì tự cuốn bằng giấy luôn cũng được. Người nhà mình dùng thôi, cứ cuốn c.h.ặ.t tay là được, không cần đẹp đẽ gì đâu.”
Dù sao thì đẹp hay xấu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu quả chữa bệnh cả.
Trương Yến Bình lập tức hào hứng hẳn lên:
“Chuyện nhỏ như cuốn t.h.u.ố.c lá ấy mà? Trước anh từng cuốn mấy lần rồi, dư sức luôn!”
Mà bên kia, mấy bà thím vừa tám chuyện vừa bàn với Ngô Lan:
“Nhà thím trên núi còn nhiều ngải cứu không? Nếu nhiều thì sau này cắt xuống, phơi thêm ba năm năm năm rồi dùng, hiệu quả sẽ tốt hơn đấy.”
Ngô Lan lắc đầu: “Năm nay chắc không được rồi. Ban đầu trên ngọn đồi hoang cũng có ít ngải cứu, nhưng bị máy xúc đào sạch rồi. Năm nay có lẽ chỉ còn đống này thôi.”
“Nhưng mà năm sau thì chưa biết đâu nhé, nếu trồng chính quy đàng hoàng thì chắc chắn sẽ tích trữ lại mà dùng dần thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà vừa nói vừa thắc mắc hỏi mọi người: “Cái này quanh nhà ai chẳng có sẵn vài cây? Đầu xuân thì bứng mấy cây về trồng hoặc rải ít hạt giống, một lúc là lên đầy cả vườn ấy, lo gì không đủ dùng?”
Nhà mình muốn ba năm thì ba năm, muốn năm năm thì năm năm, cứ thong thả mà chăm sóc thôi.
Nghĩ lại thì đúng là vậy! Mọi người ngồi đó chợt ngẩn người ra, chẳng ai nghĩ ra chuyện này cả.
Lúc này, mọi người đều gật đầu liên tục.
Ngược lại, Trương Yến Bình lại hóa thân thành "bé cưng tò mò" một lần nữa:
“Sao lại phải để ba năm năm năm chứ? Để lâu vậy không sợ quá hạn sao?”
Tống Đàm lắc đầu:
“Theo lý giải khoa học, trong ngải cứu có tinh dầu ngải, tinh dầu này khá kích thích, khói bốc ra cũng sẽ cay nồng hơn, dược tính cũng nóng rát hơn.”
“Còn khi để ba năm, mỗi năm dược tính sẽ giảm dần khoảng 20%. Sau ba năm thì mới giảm đến mức tối ưu, khi đó dược tính mới đạt trạng thái tốt nhất.”
Chuyện này mà cũng nhận ra được sao?
Tổ tiên chúng ta hồi đó làm sao mà phát hiện ra đặc tính của thuốc nhỉ!
Trương Yến Bình nghe mà bái phục sát đất.
Lúc này, anh ta không nhịn được mà góp ý:
“Vậy lần này mình cuốn mấy chục điếu để dành lại đó đi, vài năm sau thử lại xem sao. Nếu không dựa vào máy móc kiểm tra thì có thử ra được thật không?”
Tống Đàm lắc đầu:
“Lá ngải cứu đã được giã nhuyễn thế này rồi, lại còn bị anh cuốn thành điếu nữa, anh để ba năm thì nó bay hơi kiểu gì được?”
“Cái gọi là để ba năm tức là bây giờ anh lên núi cắt hai bó ngải cứu về, treo dưới mái hiên phơi khô trong bóng râm. Sau đó cất kỹ trong kho, ba năm sau mới lấy ra giã thành ngải nhung.”
Trương Yến Bình: … Thôi bỏ đi.
Anh ta cúi đầu nhẫn nại lựa mấy cọng ngải vụn, miệng lẩm bẩm:
“Anh khỏe như voi, không có hứng thú với mấy thứ liệu pháp ngải cứu này đâu.”
Bỗng nhiên, Ngô Lan chen ngang một câu:
“Yến Bình, con xem lại mình đi!”
“Nhìn nhà mình mà xem, ai nấy trắng trẻo sáng sủa, sao con ở đây lâu mà càng ngày càng đen thui vậy? Nếu không phải mẹ con tin lời dì thì chắc còn tưởng con chạy ra đồng cấy lúa, lên núi làm việc nặng rồi đấy!”
Mà nói thật, cái đứa này khôn thì chỉ khôn mấy chuyện tiền bạc thôi! Bác sĩ Quách người ta bận như thế, nó đứng kế bên giúp đỡ chút xíu, rồi nhân tiện để người ta làm ngải cứu cho nó một lần, tăng thêm chút tình cảm không tốt sao…