Dù nói vậy, nhưng nhìn cái nhúm muối xanh này đúng là ít đến đáng thương! Đem đốt cũng chẳng đủ, huống hồ gì bếp nhà ông chú Bảy toàn dùng nồi to như cái chậu rửa mặt!
Lúc này, ông chú Bảy nhìn đi nhìn lại đĩa muối, rồi quay sang lục lọi trong tủ bếp một hồi, cuối cùng lôi ra được một cái chảo nhỏ cỡ bàn tay:
“Dùng đỡ vậy, cái này trước đây để làm bánh xuân.”
“Cháu sao cũng được, sao cũng được ạ!” Quách Đông vừa nói vừa nhìn ông với ánh mắt đầy mong đợi.
Ông chú Bảy: …
Ông dứt khoát bưng luôn đĩa trứng trà đang để trên bếp sang bên cạnh, đặt cái chảo vừa rửa sạch lên bếp:
“Chờ ta làm nóng chảo trước đã.”
Mà bên kia, Trương Yến Bình đã nhanh chóng mở livestream lên.
[Một tiếng sau gì chứ, rõ ràng mới có mười tám phút thôi mà!]
[Tôi biết ngay mà, ai hứa hẹn livestream đúng giờ đều không đáng tin. Chỉ có streamer Kiều Kiều của tụi mình là thật thà, tự nhiên, chẳng bao giờ để người ta có thời gian chuẩn bị hết!]
[Sáng thì giã ngải nhung ru ngủ, giờ lại tính ru ngủ kiểu gì nữa đây? Đừng bảo là cuốn ngải nhung thành điếu rồi đốt nha?]
[Thật khó xử, tôi thừa nhận mình buồn ngủ thật, nhưng mới hơn chín giờ thôi mà, ngủ thế nào được!]
[Nghe bạn tôi khen ngợi hết lời, tôi cũng muốn xem thử ru ngủ thế nào đây!]
[Dân chuyên nằm nhà không sợ gì hết, muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó. Được rồi mẹ ơi, con đi chợ ngay đây!]
[Câu trên cười xỉu, dân chuyên nằm nhà muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó, nhưng tỉnh dậy lúc nào thì phải nghe theo mẹ nha!]
[Đây là trong bếp à? Định nấu gì ăn thế?]
Trương Yến Bình vừa nhìn màn hình livestream, vừa nhìn ông chú Bảy cầm lấy đĩa muối xanh, bèn hạ thấp giọng giải thích:
“Hôm nay tôi livestream quá trình đốt ngải cứu, xung quanh có nhiều người xem nên có thể hơi ồn, đầu buổi mọi người nhớ chỉnh nhỏ âm lượng. Đoạn sau sẽ khá nhàm chán, thích hợp để ru ngủ lắm.”
“Đây là bác sĩ của làng chúng tôi, hôm nay cô ấy đến đốt ngải cứu cho cả nhà. Nghe nói cần dùng muối xanh để làm cách muối nên phải nhờ đầu bếp nhà tôi rang qua muối trước.”
[??? Tôi còn tính gọi đồ ăn ngoài, ai ngờ lại là đốt ngải cứu à?]
[Giờ này chắc chẳng ai định ru ngủ thật đâu nhỉ? Hơi ồn một chút cũng tốt, tôi không muốn ngủ đâu.]
[Cách muối là gì thế? Rải muối lên người rồi đốt ngải cứu à?]
[Hóa ra còn có cách muối nữa, tôi chỉ biết cách gừng thôi. Tôi đi rang muối đây!]
Trương Yến Bình giật mình. Nếu thực sự muối nào cũng được, vậy thì Quách Đông đâu cần chạy tới chạy lui giữa cái nắng oi bức này để lấy cho bằng được muối xanh làm gì?
Anh vội hỏi:
“Cái này dùng muối gì cũng được sao?”
“Tất nhiên là không rồi.” Quách Đông chợt nhớ ra mình đang livestream, vội vàng giải thích:
“Muối xanh là loại muối được khai thác trực tiếp từ ruộng muối, cũng có thể chỉ loại muối xanh của Thanh Hải, giống như chỗ muối tôi mang đến đây chính là muối xanh Thanh Hải.”
“Muối mà chúng ta ăn hằng ngày đã qua nhiều khâu tinh chế và xử lý, không còn tác dụng thanh nhiệt, làm mát m.á.u như trong y học cổ truyền nữa. Nên nếu muốn đốt ngải cứu thì không thể dùng loại muối đó được.”
Trương Yến Bình gật đầu lia lịa rồi nhìn về phía khán giả trong livestream.
[Học được thêm kiến thức mới rồi!]
[Muối mà cũng có công dụng khác nhau sao?! Còn có cả dược tính nữa chứ?!]
[Mở mang tầm mắt ghê... Và tôi cũng lập tức buông cái gói muối trên tay xuống.]
[Cũng buông luôn. Thú thật là tôi đã đứng sẵn trong bếp rồi.]
[Lẳng lặng đặt lại túi muối vào chỗ cũ.]
[Có gì đâu mà phức tạp thế? Tôi tự đốt ngải cứu thì chỉ cần mua cái hộp đốt ngải, cắm trụ ngải vào rồi buộc lên chỗ cần đốt là xong.]
[Cũng đúng thôi, ngải cứu có loại ba năm, năm năm hay mới hái trong năm mà, nên cách đốt ngải cứu khác nhau cũng dễ hiểu mà.]
[Kệ đi, tôi vào đây là để học thêm về đốt ngải cứu, đúng lúc ba ngày nóng nhất trong năm có thể dùng được.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
[Nói chứ, nhà anh có bán ngải cứu mới làm không thế?]
[Đồng ý! Muốn mua!]
[Lên link đi! Lên link đi!]
[Anh kia, livestream nào anh cũng hô lên link à!]
Lúc này, máy quay lia gần lại, ông chú Bảy đang cẩn thận dùng chiếc muỗng gỗ nhỏ, tỉ mẩn đảo qua đảo lại đám muối trông thảm thương kia.
Động tác này khá là khô khan, mấy hạt kết tinh cứ bị lật đi lật lại, thi thoảng còn bị ông ấy nghiền nhẹ, chẳng mấy chốc đã càng lúc càng vụn, toàn bộ đám muối bắt đầu ánh lên một màu đỏ nhạt.
Mọi người trong phòng livestream dán mắt vào màn hình, sợ chỉ cần lơ đễnh một chút là bỏ lỡ bí quyết quan trọng nào đó.
Nhưng mà... xào muối thì có bí quyết gì chứ?
Ông chú Bảy đã bưng nồi lên: “Lấy cái đĩa lại đây.”
Chiếc muỗng nhỏ đảo thêm hai cái nữa, rồi đổ muối ra đĩa, chỉ được một nhúm nhỏ muối hạt trong suốt pha chút đỏ nhạt.
Quách Đông vội vàng cảm ơn, rồi lấy ngón tay dàn đám muối ra để nguội, sau đó liền gọi Tần Quân lên lầu:
“Lên lầu chuẩn bị một lát, đám muối này vừa hay đủ độ ấm.”
Trương Yến Bình cầm điện thoại đi theo, trong phòng livestream bỗng im phăng phắc.
[Vậy thôi á? Vậy thôi á?]
Thao Dang
[Tưởng là phải làm lâu lắm cơ]
[Nghĩ nhiều rồi, tí muối bằng đầu ngón tay thế kia, đây đã là xào lửa nhỏ đấy]
[Tôi không hiểu... Đốt ngải cứu thật sự cần cái này sao? Đừng bảo là trò lừa gạt nha!]
[Tôi cũng không hiểu...]
[Chắc là có lý do nhỉ, nhà streamer làm việc cũng kỹ lắm mà. Với lại, anh ấy đâu có định bán muối này, nên chắc không phải chiêu trò gì đâu.]
[Đừng cãi nữa, cứ xem tiếp đi, ủa, phòng kia sao đông người vậy?]
Còn gì nữa, trong lúc Tần Quân chuẩn bị đồ thì Ngô Lan cũng dẫn theo đám người tò mò từ cầu thang ngoài đi lên, mà vừa hay phòng Tần Quân nằm ngay mé ngoài cùng, mở cửa cái là thấy ngay.
Lầu trên được trang trí theo tông màu kem trắng, tổng thể đơn giản mà trang nhã, trong phòng đều là nam giới nên chẳng có mấy món trang trí lòe loẹt gì cả.
Thế nên, căn phòng trông khá trống trải, điều này làm đám người trong làng không nhịn được mà cảm thán:
“Nhà thím xây biệt thự rồi mà sao trong phòng cũng không chịu trang trí tử tế gì hết vậy?”
“Đúng đó, nhìn cái đèn kia kìa, phẳng lì chẳng có tí họa tiết nào. Nhà người ta làm biệt thự đều dùng đèn chùm pha lê hết.”
“Bà biết gì mà nói, giới trẻ bây giờ thích mấy cái đèn phẳng phiu thế đấy, đỡ phải lau dọn.”
“Nhà này trống quá. Mai lên mạng mua cái đèn cầu bảy màu, tối bật lên nhảy nhót cũng vui lắm!”
Phòng không lớn, dù mic thu âm đặt ngay cạnh giường cũng không ngăn được mọi người trong livestream nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện này, thế là ai nấy đều cười rần rần.
[Ai hiểu được đây! Mẹ tôi cũng mua cho phòng khách cái đèn cầu bảy màu to đùng!]
[Bức tường sau TV nhà tôi dán hẳn bức tranh mẫu đơn khổng lồ, tôi nói gì được chứ?]
[Cha tôi còn lắp cả dãy đèn LED bảy màu trên trần nhà cơ...]
[Toàn chuyện nhỏ thôi, nền phòng tắm nhà tôi là hình cá bơi giữa lá sen đấy. Ai đi vệ sinh mà không phải kiễng chân thử xem có ướt không chứ!]
[Nhà tôi theo phong cách "wabi-sabi" mà mẹ tôi ở hai tháng bảo nhìn âm u quá, người có bệnh mới thích kiểu này. Rồi bà ấy đổi hết thành ga giường họa tiết hoa mẫu đơn...]
[Các ông các bà đâu có hiểu sự đau khổ của tôi... Nhà tôi dán cả gạch men lên tường, mà bố tôi còn chọn gạch vàng kim!]
[...]
[...666]
[Cái này thì chịu thua thật rồi.]
[Người ở trên thử đổi sang dán giấy dán tường xem sao, ơ khoan, tôi quên mất gạch men thì khó dán giấy lên lắm hahaha]