Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 700: Đi cắt ít ngải hoàng nào.



“Chuyện này tôi không dám đảm bảo đâu nhé.”

Quách Đông thật thà nói: “Đây chỉ là đốt ngải cứu chứ có phải ăn tiên đan đâu, sao mà muốn hiệu quả thế nào là được thế ấy? Chủ yếu vẫn phải trông vào bản thân anh thôi.”

Cô ấy nói thẳng toẹt: “Anh xem anh đi, suốt ngày ngồi lì một chỗ, chân tay dần dần yếu đi, mà tỳ vị lại chủ quản tứ chi, thế thì tiêu hóa cũng kém theo thôi.”

“Đốt ngải giúp anh tăng khí, nhưng dù sao cũng phải vận động một chút chứ! Rảnh rỗi thì làm việc nhà đi, cho heo ăn, cho c.h.ó ăn… Tôi không tin một ngày từ sáng đến tối mà chẳng làm nổi tí việc nào?”

Trương Yến Bình: … Lười một chút thì cũng có gì sai sao?

Những ngày ở đây, hoạt động mạnh nhất của anh ta chắc chỉ là leo cầu thang. Chứ ở nhà ấy à, đừng tưởng mẹ anh ta mồm thì chê bai, thực ra thấy con trai đen nhẻm thì lại xót xa, cơm bưng nước rót đến tận tay!

Thao Dang

Quách Đông thu lại trụ ngải, chỉ tay về phía cửa sổ: “Tôi ra ngoài trước đây, lát nữa anh có thể đóng bớt cửa sổ lại…”

Ngải cứu mới mùi khói đậm, lại dùng giấy trắng thường để bọc nên đốt lên cũng khá nồng. May mà mùi ngải cứu cũng đủ thơm, không đến nỗi khó chịu lắm.

Cô thảnh thơi xuống lầu, mấy bà thím dưới hiên nhà đã quay lại làm việc. Kiều Kiều thì vui vẻ ngồi cuốn trụ ngải, bên cạnh đã chất thành một đống nhỏ.

Thấy Quách Đông xuống lầu, mọi người liền tranh nhau hỏi:

“Bác sĩ Quách, trưa tôi ăn cơm xong tìm cô được không?”

“Hôm nay tôi ăn trưa đơn giản thôi, đợi tôi xong việc bên này, chắc tầm mười giờ hơn tôi qua được đấy.”

“Bác sĩ Quách, đốt ngải cứu có chữa ho được không? Cháu ngoại tôi ho mãi, đưa về quê rồi mà vẫn chẳng đỡ…”

Quách Đông kiên nhẫn trả lời từng người một. Thấy Trương Yến Bình lại từ cầu thang bước xuống, tay chẳng mang theo thiết bị gì, cô biết ngay là anh ta đã để máy quay lại trong phòng rồi.

Quay livestream gây ngủ đúng kiểu “ru ngủ kéo giờ” luôn.

Cô nghĩ đến cái miệng bẻm mép của anh ta, nhưng lúc này lại tỏ ra nghiêm túc vô cùng: “Tống Đàm, anh họ cô sức khỏe cũng có chút vấn đề đấy. Ở nhà đừng để anh ấy cứ ngồi suốt nhé, rảnh rỗi thì bảo làm chút việc đi, không có hại đâu.”

Nghe vậy, đừng tưởng giờ là mùa nông nhàn mà nghĩ rằng ở nhà chẳng có việc gì làm nhé!

Chẳng những anh ta, ngay cả ông chú Bảy cũng “ối chà” một tiếng: “Đúng lúc đây có việc… Yến Bình à, ta thấy mấy khóm cúc dại trên sườn núi kia nở đẹp lắm, rảnh rỗi sáng tối ra hái ít về phơi khô đi.”

Cúc dại ở đây, hoa nở bé xíu, thật sự chẳng mấy ai để ý, nụ hoa còn nhỏ cỡ hạt đậu xanh thôi.

Nhưng nếu năm nào trời nắng đẹp, hái nụ hoa về phơi khô, đem hãm nước uống lại thơm mùi dưa gang, cực kỳ dễ chịu.

Mấy năm nay chẳng ai thèm hái nữa, loại hoa này càng ngày càng hiếm. Cũng may là nhờ Tống Đàm vừa thuê thêm hai ba trăm mẫu đất, toàn là sườn đồi thoai thoải, chỗ này chỗ kia đều có vài bụi cúc dại trông cũng khá nhiều.

Trương Yến Bình lập tức tròn mắt, trời nóng thế này, cho dù là sáng hay tối ra hái thì cũng phải đổ đầy một thân mồ hôi chứ! Làm sao thoải mái bằng ngồi phòng máy lạnh được?

Anh ta tìm cớ: “Chỉ đứng hái cúc thì cũng có vận động gì đâu ạ.”

“Không sao,” ông chú Bảy tốt bụng nói: “Chủ yếu là để cậu làm quen với môi trường làm việc đã. Vài hôm nữa còn phải c.h.ặ.t cho tôi hai xe ngải hoàng (*) về để tôi chuẩn bị phơi đậu làm tương đấy.”

(*) Ngải hoàng: là một loại thực vật thuộc họ Cúc (Asteraceae), có quan hệ họ hàng gần với cây ngải cứu và thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc.

“Đi, vào kho khiêng cho ta một trăm cân đậu nành ra đây nào.”

Một trăm cân?!

Trương Yến Bình lập tức quay sang nhìn Tống Đàm cầu cứu.

Không phải anh ta kém cỏi, mà thật sự là mấy việc nặng trong nhà này chẳng ai nhanh nhẹn bằng cô em họ anh ta cả!

Thế mà Tống Đàm vẫn vờ như chẳng nghe thấy, giả bộ chăm chú nhìn trụ ngải, còn ra vẻ quan tâm hỏi han:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Yến Bình à, anh đừng thật thà quá thế, nói một trăm cân chứ ai bắt anh khiêng hết một lần đâu? Mỗi lần khiêng mười cân là được rồi mà.”

Trương Yến Bình: …

Tóm lại hôm nay mà không bắt anh ta làm chút việc thì mọi người chẳng thấy yên lòng được, đúng không?

Anh ta cay đắng nghĩ: Sớm biết thế này, anh ta đã tình nguyện làm con chuột bạch đầu tiên để đốt ngải cứu rồi! Giờ thì hay rồi, Tần Quân nằm trên lầu ngủ ngon lành, còn anh ta thì đang ở đây khệ nệ khiêng đậu nành…

Trương Yến Bình rõ ràng đã hối hận hơi sớm rồi.

Trong nhà đông người như vậy, ngay cả ông chú Bảy cũng dẫn theo đồ đệ của lão Tiền là Vương Tiểu Thuận nữa. Thế mà hai người cộng lại vẫn có thể sai khiến anh ta chạy tới chạy lui, bận túi bụi.

“Cái cậu này, sao mà lười biếng thế hả? Đậu nành đã dời sang rồi, cậu đem nước rửa sạch đi, rửa rồi nhớ nhặt bỏ mấy hạt hư hỏng luôn nha.”

Trương Yến Bình tính giở chiêu trốn việc: “Con không biết đâu, lỡ mà nhặt lộn đậu tốt thì uổng lắm ạ!”

Ai ngờ Vương Tiểu Thuận còn kiên nhẫn hơn anh ta, lúc này đang ngồi xổm bên bể nước, chỉ vào mấy hạt đậu vàng ngâm trong nước: “Để tôi chỉ cho cậu nè, rõ ràng lắm, đậu hư thì sẽ đổi màu như thế này, với lại mấy hạt mà dù khuấy cỡ nào cũng cứ nổi lên trên mặt nước…”

Dễ đến mức này, dù mặt dày như Trương Yến Bình cũng cảm thấy hơi quê quê.

Đậu nành năm nay mọc tốt, vừa tròn vừa đầy đặn, phơi khô rồi thì vàng óng, hạt nào hạt nấy căng bóng.

Nước xối ào ào, đậu ngâm xong mà nước vẫn không đục mấy. Đậu hư nhặt ra thì ít ỏi chẳng đáng kể.

Nhưng mà việc này cũng khá tốn sức. Đừng nói gì khác, chỉ riêng chuyện khuấy đi khuấy lại thôi cũng đủ mệt rồi, mà cả trăm cân đậu đều phải rửa hết…

Lúc Quách Đông rời đi có liếc mắt nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ: Tỳ vị chủ quản tứ chi, đúng là chẳng sai, nhưng có điều dưỡng kiểu gì thì cũng không bằng lăn lộn với đống đậu này cho nhanh.

Cả trăm cân đậu ngâm nước, trong sân xếp một hàng năm sáu cái chậu lớn, mà vẫn chưa xong đâu nhé!

Thấy sắp tới trưa rồi, ông chú Bảy lại dặn: “Ăn cơm xong cậu nghỉ một lát, đợi thím Liên Hoa rửa sạch mấy cái nồi rồi thì cậu nhóm lửa bên bếp nha, tiện thể nấu đậu luôn.”

Ông bưng một bát chè đậu xanh lên, trông bộ dạng vừa lòng lắm với “lao động khỏe mạnh” mới xuất hiện: “Ây dà, chỗ đậu nành này, ba cái nồi lớn của nhà ta chắc cũng phải nấu cả buổi chiều mới xong.”

Mắt Trương Yến Bình tối sầm lại!

Vương Tiểu Thuận thì lại cười hiền lành, chất phác với anh ta:

“Đừng lo, hôm nay có gì không biết thì cứ để tôi chỉ dần cho. Thầy tôi nói dưa hấu nhà cậu ngon lắm, mấy ngày nay rảnh rỗi, tôi với cậu cùng nhau làm ít sốt dưa hấu đi.”

“Vừa hay tôi thấy trong vườn cũng có mấy trái ớt đỏ ngon lắm, nấu sốt kiểu này chắc chắn đậm vị!”

“Có cậu giúp, vậy tụi mình làm nhiều thêm một chút, lúc bận chỉ cần lấy ra ăn là tiện nhất rồi.”

Trương Yến Bình: … Hay là tôi đi thi công chức thôi nhỉ?

Ngược lại, Tống Đàm thì phấn khởi hẳn lên: “Làm, làm, làm! Ông chú Bảy, anh Tiểu Vương, mấy người chịu cực một chút nha. Cần người thì cứ gọi con, bất kể là tương đậu hay sốt dưa hấu thì làm thêm nhiều chút. Hay là mỗi loại mình làm thêm hai trăm cân đậu nành đi, giờ tương này bán chạy lắm đó!”

Không phải cô muốn vắt kiệt sức của Trương Yến Bình đâu, mà là mới nãy vừa liếc thấy bản báo giá từ nhà xưởng trên núi…

Hít hà!

Một mét vuông mà tính ra hết những 1200 tệ lận!

Nói sao nhỉ, thu nhập nửa đầu năm đổ hết vào sửa sang nhà cửa, còn nửa năm sau thì đổ dồn hết lên cái nhà xưởng này thôi!

Cũng may đám lá trà được cắt tỉa trên núi đã dưỡng gần hai tháng rồi, trà mùa thu chắc cũng kịp góp một phần, không thì nào là mua cây giống, nào là mua bò, mua cừu…

Ví tiền đúng là không chống đỡ nổi mà!