Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 702: Dương giác mật, đông qua đường, bí đỏ khô.



Khuôn mặt của Vương Tiểu Thuận lúc này trong mắt Trương Yến Bình chẳng khác gì vai phản diện độc ác mà ai gặp cũng muốn đánh.

Nhưng người lười thì vẫn là người lười, vì chỉ khi chuyện dồn đến trước mặt mới chịu động đậy, lúc này anh ta lập tức lớn giọng:

"Tôi đi tìm bác sĩ Quách trước đây!"

Tốt nhất là ở đó lê la thêm được nửa ngày nữa thì có thể tránh được công việc chiều nay rồi.

Lúc này, Tống Đàm đang xách một thùng đậu nành đi ra ngoài, mỉm cười nhìn anh ta:

"Anh Yến Bình, tiện thể nhờ bác sĩ Quách đốt ngải cứu giúp anh một chút nhé. Như vậy chiều nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai lên núi làm việc mới có sức chứ. Trên núi vẫn còn trông cậy vào anh mà!"

Chỉ trông cậy vào mình tôi thì không được đâu!

Giữa việc bận rộn thêm nửa ngày chiều nay hay làm nhiều việc hơn vào sáng mai, trong lòng anh ta đã có lựa chọn rõ ràng.

Trương Yến Bình cứng đơ mặt nói nghiêm túc:

"Đàm Đàm, em yên tâm đi, anh hỏi xong là quay về ngay! Em là con gái mà làm mấy việc này vất vả quá, anh là anh trai, sao có thể không giúp được!"

Tống Đàm càng cười tươi, giọng nói ngọt ngào:

"Cảm ơn anh Yến Bình nhé!"

Chờ đến khi bóng dáng anh ta đi xa, Ngô Lan vừa xới đám đậu vừa ngạc nhiên nói:

"Yến Bình làm sao vậy nhỉ? Còn chủ động đòi về làm việc nữa chứ..."

Tống Đàm cười ranh mãnh:

"Mẹ, điều này chứng tỏ anh Yến Bình cũng khá thích làm mấy việc này đấy. Mai mẹ cứ giao thêm chút việc cho anh ấy là được."

Giống như lời bác sĩ Quách nói, đúng là không thể lười biếng quá được. Ngô Lan nghe thế thì gật gù suy nghĩ.

Những thùng đậu được nấu từ trưa từng thùng từng thùng được xách ra, trải đều lên lớp màng nhựa, mọi người vừa bới đậu vừa giúp đỡ nhau làm. Chiếc quạt lớn thổi ù ù... Đến khi đám đậu được dàn đều ra, ai nấy mồ hôi nhễ nhại nhưng đậu cũng đã nguội dần.

Lúc này, ông chú Bảy xách nốt phần đậu cuối cùng trong nồi ra, còn Tống Đàm thì lại xách thêm hai túi bột mì ra ngoài.

Cầm kéo nhẹ nhàng cắt đường chỉ, Kiều Kiều nhanh tay túm lấy sợi dây, "soạt" một cái là túi bột mở ra ngay.

Tống Đàm vừa xách túi bột vừa rải đều lên đậu nành. Mọi người ngồi xổm xuống, mỗi người phụ trách một góc, trộn đều bột mì với đậu nành đã nấu chín, ai nấy đều vui vẻ.

Đến khi lớp bột đầu tiên phủ xong, Kiều Kiều bỗng thở dài:

"Thèm ăn kẹo sừng dê quá!"

Thứ mà Kiều Kiều nói đến là một loại bánh kẹo thường thấy vào dịp Tết ở địa phương, thực chất gọi là ‘dương giác mật’.

Bên ngoài là lớp đường trắng, bên trong vỏ bánh là đường mạch nha, tất nhiên cũng có loại không bọc đường mà nhúng hẳn vào nước đường, chờ gần đông lại thì phủ thêm một lớp đường bột nữa.

Vị của món này thì...

Không ăn cũng có thể tưởng tượng được, món này thơm ngon nhưng ngọt ngấy! Dù mấy năm gần đây lớp đường bột bên ngoài đã được thay thế bằng bột nếp rang, nhưng nhân đường bên trong thì vẫn ngọt y như cũ.

Dù sao thì trong ký ức của Tống Đàm, món này gần đây chẳng còn mấy người ăn nữa.

Nhưng vừa nghe Kiều Kiều nhắc đến, cô liền quay sang nhìn ông chú Bảy.

Ông chú Bảy không vui mà trừng mắt:

"Nhìn ta làm gì? Ta biết làm hết chắc?"

"Ồ." Kiều Kiều ngoan ngoãn quay đầu lại.

Chờ đến khi Kiều Kiều vừa trộn bột vừa đi sang đầu bên kia của lớp màng nhựa, ông chú Bảy mới len lén thở phào một hơi:

"Đứa nhỏ này, sao mà cái gì cũng thèm ăn thế không biết? Dương giác mật nhiều đường thế kia, ngọt đến ê răng, làm ra thì mỗi người ăn được một cái là hết cỡ, phiền phức c.h.ế.t đi được."

"Đúng thế ạ." Ngô Lan cũng gật đầu đồng tình:

"Còn tốn dầu nữa."

Hồi trẻ, món bánh này khá được ưa chuộng. Nhưng hồi đó chẳng phải vật tư khan hiếm sao, thứ gì nhiều dầu nhiều đường đều là của quý.

Giờ mà ăn lại, ngọt quá chịu không nổi.

Mấy người đang bàn tán thì thấy đôi mắt trong veo của Kiều Kiều lại nhìn qua đây, không biết là vô tình nghe được hay cố ý.

Ông chú Bảy lập tức hắng giọng:

"Ờ thì... Kiều Kiều, mang thêm hai túi bột qua đây đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lớp bột ban đầu trộn với đậu vì đậu còn nóng nên hơi ẩm bốc lên, giờ cần phủ thêm một lớp nữa.

"Dạ!" Kiều Kiều lập tức chạy đi lấy.

Còn chuyện kẹo sừng dê gì đó thì lúc này đã sớm bị cậu nhóc quăng ra sau đầu.

Ngược lại, Tống Đàm ở bên cạnh lật qua lật lại đám đậu, bỗng ngẩng đầu nhìn ông chú Bảy:

"Dương giác mật đúng là ngọt quá, thôi không làm nữa, hay là mình làm mứt bí đao (đông qua đường) đi ạ?"

Ông chú Bảy trừng mắt tròn xoe nhìn:

“Con nói thật đi, đông qua đường với dương giác mật rốt cuộc cái nào ngọt hơn?”

Lớp đường bên ngoài của kẹo sừng dê có thể thay bằng bột nếp, khi ăn sẽ có vị trung hòa giữa lớp vỏ chiên giòn và lớp đường sền sệt bên trong, thật ra không ngọt đến mức quá đáng mà còn phảng phất mùi thơm của dầu chiên.

Nhưng mứt bí đao thì khác hẳn, miếng đầu tiên ngọt thanh, miếng thứ hai răng ê ẩm luôn!

Ông chú Bảy già cả rồi, thật sự không chịu nổi ngọt kiểu đó.

Tống Tam Thành cũng nhíu mày, ông không thích ăn ngọt, huống hồ đông qua đường là thứ mà hồi nhỏ ông đã thấy ngọt phát sợ rồi.

Lúc này, ông dè dặt lên tiếng:

“Có khi nào ngọt quá không? Mấy đứa trẻ bây giờ chẳng phải đều nói gì mà kiểm soát đường à? Đường nhiều quá không tốt cho sức khỏe.”

Nghe thế, Tống Đàm liếc nhìn ông một cái:

“Cha, mình ăn uống chẳng phải là để thấy ngon miệng sao? Thật sự nếu sợ không tốt cho sức khỏe thì thôi tốt nhất đừng ăn gì hết cho xong.”

“Với lại, con chỉ nhờ ông chú Bảy làm một ít thôi, đâu có bắt mỗi người ăn cả thau đâu mà sợ dữ vậy?”

Nghe cũng đúng.

Mọi người nhìn nhau, nếu chỉ ăn một miếng thì vị ngọt giòn sảng khoái đặc biệt của đông qua đường thật sự không gì sánh bằng.

Ngay lúc này, ánh mắt cả đám lại đồng loạt chuyển sang ông chú Bảy.

Ông chú Bảy: …

Ông già rồi, thật sự không kham nổi mấy món ngọt kiểu này nữa đâu. Ông không muốn làm!

Thế mà Vương Tiểu Thuận lại hào hứng:

“Tôi tôi tôi! Tôi với thầy tôi đều biết làm! Để tụi tôi làm.”

Nói rồi còn ân cần nhìn ông chú Bảy:

“Thầy Tống, thầy nghỉ ngơi chút đi ạ. Hôm nào mọi người muốn ăn, con với thầy con rảnh rỗi sẽ qua làm cho.”

Món này tốn thời gian, nhưng thực ra chẳng tính là việc nặng nhọc gì.

Anh ta với thầy mình sớm đã muốn thử xem nguyên liệu nhà Tống Đàm làm ra có hương vị thế nào rồi. Tiếc là ông chú Bảy cứ ôm khư khư vị trí đầu bếp. Hai thầy trò họ thì nấu ăn cho công nhân trên núi, mỗi ngày được ăn nhưng không được tự tay làm, thèm c.h.ế.t đi được.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài.

Lúc này, Tống Đàm quay sang nhìn Kiều Kiều đang xách túi bột, dịu dàng nói:

“Kiều Kiều, ông chú Bảy không thích ăn kẹo sừng dê nên chị nhờ ông làm mứt bí đao cho em rồi, vui không?”

“Vui ạ!”

Kiều Kiều đưa đôi bàn tay trắng trẻo dính đầy bột lên làm động tác minh họa:

“Năm nay đông qua (bí đao) nhà mình to lắm lắm luôn, cả đám người ăn một lần cũng chỉ được ba khoanh thôi, làm mứt ăn ngon lắm ạ!”

Đông qua, bí đỏ, mấy thứ này thật sự ăn mãi chẳng hết.

Thao Dang

Đã thế thì...

Tống Đàm háo hức nhìn ông chú Bảy:

“Chỗ bí đỏ khô trước còn dư nhiều không ạ? Hay là mình làm thêm một mẻ nữa đi!”

Số bí đỏ khô đó, có loại thì chỉ phơi khô nguyên bản để dành, còn có loại được ông chú Bảy trộn thêm ớt bột với các gia vị khác, hấp rồi phơi khô.

Làm thì mất thời gian, nhưng khi phơi khô xong ăn lại không ngọt lịm như khoai lang khô mà còn thoang thoảng vị cay nồng...

Rất kích thích vị giác nha!

“Cha, xem ra sang năm nhà mình lại phải trồng thêm mấy luống nữa rồi!”