Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 703: Trị ho bằng ngải cứu.



"Lại đến phiên con nữa rồi."

Tống Tam Thành nhìn cô không chịu nổi nữa mà than thở: "Cứ nghĩ gì là làm nấy, nói là làm liền, cứ như nhà mình có bao nhiêu đất là con cày hết trong một ngày được ấy... Con nghỉ ngơi chút đi!"

Giờ đất trên núi còn chưa khai khẩn xong mà cô đã lên đủ kế hoạch trồng hết thứ này tới thứ khác. Không trách giáo sư Tống cứ gặp cô là chẳng nỡ rời đi.

Nhà người ta trồng trọt đâu có như nhà cô, chỗ này một phát cuốc, chỗ kia một nhát xẻng, cái gì cũng muốn trồng!

Bảo sao Yến Nhiên bọn họ nói, chỉ dựa vào vườn nhà Tống Đàm thôi cũng đủ xuất bản mấy bài luận văn rồi, chủng loại thực vật phong phú quá thể đáng.

Tống Đàm thì thầm nghĩ: Hồi trước cô thật sự cày xong trong một ngày được đấy!

Có điều bây giờ...

"Được thôi ạ!" Cô đành chịu nhún nhường, nhưng vẫn không kìm được mà thèm thuồng nhớ lại món bí đỏ khô kia.

Vừa thơm vừa cay, lại dai dai thêm chút ngọt bùi của bí đỏ, thật sự ngon tuyệt!

"Mẹ, hay là sang năm nhà mình trồng thêm mấy mẫu đất nữa, chỉ để bán món này thôi?"

"Được được được!" Ngô Lan vội vàng gật đầu lia lịa: "Bán, sang năm mình nhất định sẽ bán!"

Chuyện năm sau để sang năm tính tiếp.

Trong nhà tiếng cười nói vui vẻ không ngớt. Còn Trương Yến Bình thì đang đi trên đường, trong đầu đã nghiêm túc nghĩ xem lúc Kiều Kiều livestream nên nói thế nào với fan về việc tặng quà cho top 3 trên bảng xếp hạng.

Chủ yếu là... nếu chỉ tặng mỗi người một trụ ngải thôi thì có hơi khó mở miệng, dù sao fan cũng tới mấy chục vạn người, thật sự không tiện nói ra!

Bao nhiêu lấn cấn quẩn quanh trong lòng, đến mức lúc tới cửa nhà bác sĩ Quách mà mặt anh ta vẫn còn đầy vẻ khổ sở.

Ai ngờ vừa bước tới đã thấy trong phòng khói trắng lượn lờ, mùi ngải cứu nồng đậm đến mức hơi sặc.

Giữa phòng, trên chiếc ghế gỗ là một bé gái chừng tám, chín tuổi đang ngồi.

Cô bé ngồi đó, miệng há to, trên lưỡi đặt một lát gì đó màu trắng. Quách Đông thì như đang niệm chú, cầm trụ ngải to đùng trên tay, lúc cao lúc thấp, lúc lên lúc xuống, cứ thế mà làm động tác chấm chấm như chim gõ kiến...

Mà không thể không nói, cái kiểu này nhìn cũng ra dáng phết.

Trương Yến Bình không biết, đây là một trong những động tác của liệu pháp ngải cứu, gọi là "chim sẻ mổ". Nhưng không ngăn được anh ta đứng đấy say sưa ngắm nghía một lúc.

Mãi đến khi bé gái kia bật ra một âm thanh, anh ta còn tưởng cô bé bị bỏng, vội bước lên hai bước, lại nghe Quách Đông khích lệ:

"Không sao đâu, ráng chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi."

"Được rồi, miệng há to ra, thè lưỡi ra thêm chút nào..."

Cô bé rất ngoan, nghe thế là không than vãn gì thêm, chỉ siết c.h.ặ.t hai tay lên mép ghế, rồi lại cố hết sức mà "A" một tiếng, rướn lưỡi ra thật dài.

Mãi đến khi thấy rõ miếng trắng trắng kia, Trương Yến Bình mới nhận ra, chẳng phải là một lát tỏi hay sao?

Chờ thêm một lúc nữa, Quách Đông mới nhét trụ ngải vào một ống inox dài bên cạnh, vặn nắp kín lại. Sau đó giúp cô bé nhả miếng tỏi ra rồi còn xoa xoa hai bên má cho cô nhóc:

"Mệt không?"

"Có chút ạ."

Cô bé mếu máo trả lời.

"Thế còn muốn ho nữa không? Bụng có còn đau không?"

Cô bé ngớ ra một lát, rồi đột nhiên nhận ra.

"Không ho nữa rồi, thật sự hết ho rồi ạ! Hiệu nghiệm quá!"

Quách Đông cười híp mắt, cũng không vì cô bé là trẻ con mà qua loa: "Hiệu quả khá tốt đấy, có điều ngải cứu tính nóng, hôm nay đừng xông lâu quá. Ngày mai tầm giờ này đến thêm một lần nữa nhé, trị dứt điểm luôn."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ngồi đợi thêm một lát mới gặp được bà ngoại bước ra từ nhà vệ sinh.

"Bà ơi! Con không ho nữa rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Bà nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"

Bà thím sáng còn đang ở sân nhà Tống Đàm tuốt lá ngải cứu đấy! Vậy mà giờ đã qua đây rồi, còn dắt theo cả cháu nhỏ, nhanh ghê thật!

Trương Yến Bình lẩm bẩm, vừa nói vừa thấy bà thím rút điện thoại ra:

“Bác sĩ Quách, cảm ơn cô nhé, tôi chuyển khoản cho cô đây! Nhưng mà cái này để trên lưỡi hơi khó làm, mai lại phải phiền cô nữa rồi.”

“Được thôi, không vấn đề gì ạ.”

Cô bé ốm cũng lâu rồi, Quách Đông cũng muốn nhanh chóng giúp cô bé khỏi hẳn.

Trương Yến Bình cũng thấy lạ, lúc này đứng cạnh Quách Đông, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt vừa trêu đùa vừa hóng hớt của bà thím.

“Con bé bị ho à?”

Trương Yến Bình tò mò hỏi.

Quách Đông gật đầu: “Trước đó con bé bị sốt, sau đó thì ho mãi không dứt. Uống mấy chai siro ho rồi mà bác sĩ cũng không cho uống thêm nữa.”

“Mẹ con bé không biết nghe ai nói là do ở phòng điều hòa lâu quá, mà giờ nóng thế này, không mở điều hòa thì ai mà chịu nổi. Thế là đành phải đưa bé về nhà ngoại.”

Ở quê so với thành phố, không khí cũng thoáng đãng hơn.

Huống hồ, ông bà lớn tuổi rồi, không thích mở điều hòa. Bảo người thành phố không mở điều hòa thì đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nổi.

“... Thế nên thử làm ngải cứu xem sao.”

Vừa nói, Quách Đông vừa liếc mắt nhìn về tủ cất ngải cứu, trong lòng vui vẻ nghĩ:

“Năm sau nhất định phải bảo Tống Đàm trồng thêm nhiều ngải cứu vào, mấy cái ngải cứu này đúng là hữu dụng thật!”

Một nửa để làm ngải cứu, nửa còn lại phơi khô cất đi, để ba năm thì dược tính sẽ càng dịu và lâu bền hơn. Loại này mà mua ngoài cũng chưa chắc tìm được đâu!

Trương Yến Bình thở dài: “Chuyện năm sau thì để sau hẵng tính.”

Với tính cách của Tống Đàm, chắc giờ này cô ấy đã nghĩ ra cả tá loại rau muốn trồng rồi, đến lượt ngải cứu hay không thì chưa biết được.

Nhưng chuyện này cũng khiến anh ta nhớ ra mục đích chính của mình khi đến đây, liền hỏi ngay:

“Bọn tôi định gửi quà cho 3 fan đứng đầu của Kiều Kiều, chính là trụ ngải đấy. Nghe nói họ đều bị khó ngủ, hoặc mất ngủ kéo dài. Cô xem giúp tôi, nếu nhận được trụ ngải thì nên hơ ở huyệt nào để giúp ngủ ngon?”

Nghe xong, Quách Đông không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: Gửi trụ ngải làm quà à! Cái này quý lắm đấy!

Trước đây cô ta cũng từng giúp người ta hơ ngải cứu, nhưng đâu phải lần nào cũng hiệu quả rõ ràng ngay. Phải mất một thời gian mới thấy tác dụng.

Lúc này trong mắt Quách Đông, ngải cứu đúng là thứ tuyệt vời nhất. Vì vậy, cô ta dốc hết lòng hết dạ mà hướng dẫn.

Cúi xuống nhìn đôi dép lê dưới chân mình, Quách Đông giơ chân lên đặt lên ghế, chỉ vào chỗ ngay phía sau móng chân cái:

“Thấy không? Ở đây nè, chỗ mà ngón chân cái có mấy sợi lông ấy, gọi là huyệt Ẩn Bạch. Anh cứ nói với họ là huyệt Ba Lông cũng được.”

Thao Dang

“Chỗ này hơ ngải cứu từ 15 đến 30 phút, để sẵn một cái thùng đậy kín ngay bên cạnh. Khi nào cảm thấy buồn ngủ thì tắt trụ ngải ngay rồi đi ngủ luôn.”

Cái huyệt này...

Trương Yến Bình nhìn chằm chằm vào móng chân tròn trịa, sáng bóng của Quách Đông, bỗng ngẩn người ra trong giây lát.

Mãi đến khi Quách Đông gọi anh ta mới hoàn hồn, vội nói: “Cái huyệt này dễ nhớ ghê, dễ hơn mấy cái như Tam Âm Giao hay Túc Tam Lý nhiều.”

Nói xong, chẳng hiểu sao vành tai lại hơi nóng lên.

Nhưng mà, Quách Đông vốn chẳng thể nhận ra điều đó từ làn da ngăm đen của anh ta.

Cô nàng chỉ nhìn anh ta với ánh mắt mong chờ:

“Tôi cũng chỉ dạy chút kiến thức thôi mà, sau này có gì thì cứ hỏi tôi. Nhưng mà... anh có thể giúp tôi hỏi Tống Đàm xem, có thể tặng thêm cho tôi hai trụ ngải được không?”

Đừng nhìn tưởng cô ấy có sẵn hai mươi trụ ngải mà nghĩ là nhiều, bà con trong làng cứ cách ngày lại ghé xin một ít thì chẳng mấy chốc là hết sạch. Có thể xin thêm hai trụ cũng đỡ được chút nào hay chút nấy mà.

Trương Yến Bình sờ sờ vào tai nóng rực của mình, vẻ ngẩn ngơ: “Được, để tôi hỏi giúp cô.”