Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 706: Tố cáo và tin đồn.



Trương Yến Bình làm việc với đậu mà vừa mỏi tay vừa mỏi lòng. Trong lúc đó, trên núi, Tôn Tự Cường lại tiếp tục công việc khai hoang, tranh thủ lúc nghỉ uống nước còn không quên nhắn tin cho Điền Điềm:

"Hôm nay nóng quá, cái mũ lần trước anh mua cho em có đội không?"

Chậc chậc chậc, mùi vị của tình yêu quả là không lẫn vào đâu được.

May mà cả hai đều là những kẻ cuồng công việc. Tôn Tự Cường dốc sức kiếm tiền, muốn giúp Điền Điềm bớt áp lực tâm lý. Mà bản thân Điền Điềm cũng hết lòng vì chuyện làm ăn. Cô giờ bám trụ ở trung tâm văn hóa, mỗi ngày bán không dưới ba bốn trăm quả trứng gà luộc trà. Tính ra trừ chi phí, mỗi ngày cô có thể đút túi được 500 tệ.

Một tháng là 15 ngàn tệ!

Trời ạ, hồi trước làm nhân viên bán hàng, ngay cả đợt khuyến mãi lớn nhất, cô cũng chưa từng kiếm được nhiều thế mà còn phải mệt bở hơi tai.

Giờ thì dù ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi có hơi mệt, tiền xe cộ tốn mất bốn, năm chục tệ cũng chẳng rẻ, nhưng so với việc ngày nào cũng phải kiểm hàng đến tận khuya như hồi làm bán hàng, thì số tiền này kiếm dễ dàng quá trời!

Tất cả đều nhờ vào phúc của Tống Đàm.

Đương nhiên, bản thân cô cũng phải đầu óc linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn mới được.

Trứng trà bán 4 tệ một quả, đúng là không rẻ chút nào.

Nếu mang đến chợ bán mà không có một lượng khách hàng cố định như lão Triệu bây giờ, chắc chẳng ai thèm ngó ngàng tới.

Vậy mà cô lại chọn trung tâm văn hóa.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, trung tâm văn hóa ngày nào cũng đầy học sinh và phụ huynh qua lại. Mấy đứa nhỏ thì đâu cần lo chuyện tiền bạc, trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh!

Muốn biết buôn bán ở đây nhộn nhịp đến mức nào, cứ nhìn vào số lượng quầy hàng là rõ.

4 tệ một quả trứng trà, vẫn bán ầm ầm!

Đặc biệt là mấy đứa nhỏ thích khoe khoang mà cầm một quả trứng vào lớp học… Trời ơi, cái mùi thơm đó lan ra khắp phòng!

Mặc dù giá trứng đắt đỏ, lại kén người mua, nhưng cuối cùng vẫn giữ được doanh số ba, năm trăm quả mỗi ngày.

Hôm nay, việc buôn bán cũng trôi chảy như thường.

Thao Dang

Mới hơn 10 giờ sáng mà trong nồi chỉ còn lại năm, sáu quả trứng. Lúc này học sinh đều đã vào lớp, Điền Điềm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn tin nhắn của Tôn Tự Cường, cô đưa tay sờ cái mũ chống nắng trên đầu, đang định nhắn tin trả lời thì chợt thấy có người bước vội tới trước quầy.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói:

"Cháu chào bà, mua trứng gà phải không ạ? Bà muốn mấy…"

Chưa dứt lời, cô ngỡ ngàng nhận ra trước mặt mình là một bà thím tóc hoa râm, ánh mắt dữ dằn đang trừng trừng nhìn cô. Rồi bà ta quay sang người cảnh sát đứng cạnh, chỉ tay thẳng vào mặt cô:

"Chính là cô ta đấy, anh cảnh sát! Trong trứng gà luộc trà của cô ta chắc chắn có pha ma túy!"

Ma túy?!

Gì cơ? Ma túy á?!

Dù Điền Điềm có khéo léo đến đâu thì lúc này cũng phải sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được.

Sao lại có thể như thế chứ?!

Dù không tin nổi nhưng hai viên cảnh sát bên cạnh lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc:

"Chắc chắn là cô ấy sao?"

"Chắc chắn!" Bà thím quả quyết: "Cô ta bán ở đây nửa tháng nay rồi, ngày nào cũng là cô ta. Các anh cảnh sát nói xem, trứng trà gì mà dám bán tới 4 tệ một quả chứ?"

Bà ta càng nói càng hăng:

"Tôi không có vu oan cô ta đâu! Thằng cháu tôi hồi trước ngoan lắm, tôi nấu gì nó cũng ăn. Thế mà bây giờ thì sao, tôi làm trứng gà luộc trà nó không thèm đụng đũa, cứ khăng khăng đòi ra đây mua. Tôi không cho nó đi thì nó lại khóc lóc ầm ĩ ở nhà…"

Có vẻ bà thím đã quan sát rất lâu nên giờ nói ra từng chi tiết rõ ràng vô cùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Không chỉ có nó đâu, bạn học của nó cũng nhiều đứa ra đây mua lắm."

"Các anh thử nghĩ xem, cái thành phố Vân này nhỏ xíu như vậy, ai mà rảnh rỗi đi mua trứng gà 4 tệ một quả chứ? Vậy mà tụi nhỏ chẳng chê đắt chút nào, còn tranh nhau móc tiền ra mua, chẳng phải là vì trong đó có gì đó bất thường sao? Nhất định là cô ta cho thêm ma túy vào, khiến người ta không ăn thì cảm thấy khó chịu!"

Một phen rối loạn như vậy khiến xung quanh dần dần có nhiều người tụ tập lại xem náo nhiệt.

Trong lúc đó, những tiếng thì thầm bàn tán không ngừng vang lên:

"Trời ơi, cái quầy bán đồ ăn ngoài kia cũng quá đáng sợ rồi đấy, để bán được giá cao mà dám cho cả thuốc phiện vào cơ à?"

"Tôi đã bảo sao mà quán của cô ta buôn bán đắt khách thế, ngày nào cũng có cả mấy trăm người xếp hàng mua..."

"Đúng thế, chẳng lẽ trứng trà ngon đến mức ấy sao?"

"Nhưng mà đừng nói, nó thực sự thơm lắm đấy. Trước tôi cũng định mua thử, nhưng mà tiếc tiền..."

Trong cái khu vực buôn bán xung quanh này, ai mà chẳng từng bị quầy trứng trà của Điền Điềm giành mất khách cơ chứ?

Nhiều khách quen rõ ràng vừa đi ngang qua quầy hàng khác, mắt thì cứ dán vào quầy ấy, thế mà còn chưa kịp bước qua đã đột ngột đổi hướng, đi thẳng tới chỗ của Điền Điềm rồi.

Nếu là quán khác bán trứng trà chỉ một, hai tệ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, ai thích ăn bánh thì ăn bánh, ai thích ăn mì thì ăn mì.

Thế nhưng trứng trà của cô ta lại tận 4 tệ một quả! Mua xong thì nhiều khi chẳng còn tiền mà ăn vặt thêm nữa.

Thế thì kiểu gì cũng ảnh hưởng đến việc buôn bán của mấy quán xung quanh rồi.

Giờ mà nghe được tin sốc thế này, ai ai cũng bàn ra tán vào, lời ra tiếng vào không dứt. Người đứng xa xa còn chưa kịp nghe rõ đầu đuôi ra sao đã quả quyết là Điền Điềm chắc chắn cho thứ gì đó vào trứng trà rồi!

Điền Điềm suýt thì khóc luôn.

Dù hôm nay cô có minh oan được thì danh tiếng cũng bị đồn thổi méo mó mất rồi, ngày mai các bậc phụ huynh kiểu gì cũng không cho con cái tới đây mua đồ nữa cho mà xem!

Thậm chí, chuyện này có thể còn ảnh hưởng tới việc cấp phép buôn bán cho cả khu vực trung tâm văn hóa này, thế mà sao đám người này không chịu nghĩ cho kỹ chứ?

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, trong lòng đều có chút nghi ngờ khác.

Lời bà thím nói thực ra cũng có lý, khi báo cáo vụ việc cũng từng nói qua, thế nhưng thực tế hiện trường sao cứ thấy có gì đó không đúng cho lắm?

Vì cái trứng trà này ấy mà... thật sự thơm quá, thơm đến mức khiến hai anh cảnh sát cũng thòm thèm.

Mà theo như họ biết, thuốc phiện tuy có thể khiến người ta nghiện nếu ăn thường xuyên, nhưng đâu có chuyện vừa ăn lần đầu đã nghiện đến mức không thể rời chân đi nổi, còn khen nức nở thế này cơ chứ.

Hai người đắn đo, nghĩ thầm: Hay là do cô ấy nấu trứng ngon thật thì sao?

Nhưng dù thế nào đi nữa, vấn đề an toàn thực phẩm vẫn là chuyện lớn. Hơn nữa, liên quan đến thuốc phiện thì đó là hành vi đầu độc phạm pháp rồi.

Bà thím đã có nghi ngờ như vậy thì họ cũng không thể lơ là được.

Ngay khi họ định mở miệng thì bỗng nghe thấy có người ở đằng xa reo lên đầy vui mừng:

"Chính là ở đây! Chính là ở đây! Tôi ngửi thấy mùi thơm này giống hệt với trứng trà lần trước mình ăn, chắc chắn là ở đây bán rồi!"

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy người vừa nói là một người đàn ông trung niên, ăn mặc có phần giản dị, kiểu cách hơi cũ kỹ, người đang đổ đầy mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía đám đông thì vừa nóng rực vừa tràn đầy hy vọng.

Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy mọi người thì hơi khựng lại, bước chân cũng ngừng theo.

Phía sau ông ta còn có một người đàn ông lớn tuổi hơn chút nữa cũng vừa xuất hiện. Thấy đám đông tụ tập thế này thì cũng không khỏi ngơ ngác.

"Chuyện gì thế này?" Ông ta ngập ngừng hỏi.

"Ối trời!" Đám người vây quanh lập tức hiểu ra ngay, vội vàng giải thích:

"Ông cũng đến mua trứng trà à? Tôi nói cho ông biết nhé, đừng có mua! Quán này cho cả thuốc phiện vào đấy! Chính là... chính là cái... cái thuốc phiện ấy!"

"Sao có thể chứ?" Người đàn ông trẻ hơn vừa nghe xong đã lớn tiếng cãi lại ngay.