Người đối diện cũng vặc lại: "Anh chưa ăn thử thì làm sao biết bên trong không bỏ gì vào? Tôi nói cho anh biết, tôi bán hàng ở đây hai năm rồi, chưa từng thấy thứ gì có thể khiến người ta ngày nào cũng phải ghé mua, vừa ngửi thấy đã thèm không nhấc chân nổi như vậy!"
Người chú này bán bánh kẹp trứng ở đây, mỗi suất năm tệ. Chính mình vừa phải làm bánh kẹp, vừa đập trứng thêm đủ loại nguyên liệu vào. Thế mà chỉ cái trứng trà kia lại tới bốn tệ lận!
Công sức và chi phí bỏ ra khác hẳn, dựa vào cái gì mà người ta lại kiếm được nhiều như thế chứ! Từ lâu ông ta đã thấy ngứa mắt rồi.
Người đàn ông đối diện lại nói: "Sao tôi lại chưa ăn chứ? Tôi ăn không ít lần rồi!"
Người này chính là thư ký Vương của thành phố Ninh. Trước đó, anh ta tranh thủ mua được 10 gói gia vị ướp, giao thẳng cho đầu bếp phụ trách nấu ăn cho lãnh đạo.
Thứ này là đồ lạ, đầu bếp mở gói vải ra, bên trong đủ loại nguyên liệu bày ra ngay ngắn, công thức thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng chất lượng nguyên liệu lại là hàng thượng hạng... Vì chuyện này mà anh ta còn xem cả livestream của Kiều Kiều!
Phát hiện ra người ta hoàn toàn không giấu diếm gì, các loại nguyên liệu trong gói gia vị ướp cứ thế bày ra trước mắt mọi người, hận không thể cầm tay chỉ dạy từng chút một...
Thức ăn dành cho lãnh đạo, thư ký Vương trong lòng tất nhiên nắm rõ chứ!
Huống hồ đối phương còn là nông trại đã đăng ký hợp pháp, các loại thực phẩm chế biến đều có bảng thành phần rõ ràng, nói tóm lại, mọi thứ đều hợp pháp, thậm chí còn được cấp chứng nhận đầy đủ.
Lúc này phản bác lại càng thêm đanh thép!
Anh ta nghiêm mặt, khí thế nói chuyện cũng không vừa. Người bán hàng kia liếc mắt nhìn, trong lòng lẩm bẩm rồi theo bản năng cũng không dám đôi co thêm nữa.
"Được rồi, Vương Thanh, đừng nóng vội, chờ xem người ta nói thế nào đã."
Người đàn ông lớn tuổi đứng phía sau lên tiếng, thư ký Vương lúc này mới dời ánh mắt, nhìn về phía trung tâm đám đông, nơi có Điền Điềm đứng.
"Là cô ấy à? Cô gái nông thôn đó?" Lãnh đạo hỏi.
"Không phải ạ," thư ký Vương lắc đầu: "Cô gái trong livestream xinh lắm, không phải người trước mắt này."
Thư ký Vương cũng từng thấy nhiều người, cậu nhóc Kiều Kiều trong livestream đã rất xinh đẹp, tràn đầy sức sống, nhưng chị gái cậu ấy lại càng đẹp hơn. Chỉ là không hiểu vì sao, rõ ràng xinh đẹp như vậy mà chẳng để lại ấn tượng sâu sắc, nghĩ lại thì chỉ nhớ là rất đẹp, còn khuôn mặt thế nào thì lại không rõ ràng.
Lúc này, Điền Điềm cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhưng xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn tán, cô đứng trong đám đông, cảm giác chẳng có chút tồn tại nào.
Người phụ nữ trung niên đối diện thì trừng mắt nhìn cô, cảnh sát cũng mang theo ánh mắt cảnh giác...
Điền Điềm không nói hai lời, liền bê cái nồi cũ đựng trứng trà trên bàn xuống, trực tiếp bước lên đứng trên đó:
"Chẳng lẽ các người không muốn bán hàng ở đây nữa sao?!"
Cô không có loa phóng thanh, nhưng vừa cất tiếng hét lên, xung quanh lập tức im phăng phắc.
Điền Điềm mặt mày tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời rực rỡ: "Tôi thì không sao cả! Tôi làm ăn đàng hoàng, trong này có bỏ gì vào hay không, điều tra là rõ ngay!"
"Vị thím này vu oan tôi, về sau bà ấy phải xin lỗi!"
"Cảnh sát làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi, cũng phải bồi thường!"
"Nhưng tôi sợ chắc? Chuyện này mà lên diễn đàn tin tức của địa phương, rồi mọi người đều biết trứng trà của tôi ngon đến mức bị người ta tố giác, thử hỏi, việc buôn bán của tôi chẳng phải lại càng phát đạt hơn sao?!"
"Còn các người thì sao? Trung tâm văn hóa này toàn là trẻ con và phụ huynh học sinh qua lại. Hôm nay mà tôi bị các người vu oan, thử nghĩ xem các phụ huynh có còn dám để con cái họ ăn đồ ở đây không?!"
Trời nóng bức, cô kéo căng giọng hét vài câu, giọng đã khàn đặc, mồ hôi nhỏ từng giọt, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng đôi mắt lại sáng ngời đầy khí thế.
Lúc này, cô đứng trên chiếc nồi nhìn quét đám đông một lượt, sau đó bình tĩnh bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thậm chí ngay trước mắt bao người, cô còn trực tiếp vớ lấy một quả trứng trà, bóc vỏ rồi cắn một miếng!
Món này ngày nào cô cũng thèm đến mức không nhịn được. Nếu không phải nhờ bán hàng kiếm tiền, e rằng cô đã sớm ăn đến no căng bụng rồi, cần gì phải kìm chế khổ sở thế này?
Người cảnh sát và bà thím đứng gần nhất bị mùi thơm ấy ập thẳng vào mặt, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Đợi ăn xong, Điền Điềm uống ngụm nước, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười: "Tôi làm ăn đàng hoàng, thế mà bà thím này lại vu oan tôi, tổn thất kinh tế và tổn hại tinh thần về sau tôi sẽ nhờ luật sư tính toán rõ ràng."
Bà thím kia “á” lên một tiếng, lập tức lùi về sau một bước: "Cô tính toán cái gì mà tính toán? Cô đã nói rồi, việc buôn bán của cô sẽ càng tốt hơn... Dựa vào cái gì mà bắt tôi bồi thường..."
Bà ta do dự một hồi, sau đó đột ngột xoay người, lủi nhanh vào đám đông ngay trước mắt hai cảnh sát.
Mọi người: …!!! Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà bà ta chạy cái gì vậy?
Lúc này, Điền Điềm lại quay sang hai anh cảnh sát đang bối rối mà nói:
"Hai đồng chí cảnh sát, túi gia vị ướp của tôi đang trong nồi, trứng gà cũng trong nồi, người tôi cũng đang ở đây. Cần xét nghiệm m.á.u, xét nghiệm nguyên liệu hay làm gì khác, tôi đều phối hợp hết."
"Chỉ là mong rằng nếu sự thật được làm sáng tỏ, mong hai anh cũng giúp tôi tuyên truyền một chút. Dù sao thì tôi bán hàng cũng không dễ dàng gì, không thể cứ thấy tôi không quyền không thế mà ức h.i.ế.p được, đúng không?"
Hai anh cảnh sát: ...
Ơ kìa.
Cái này... cái này...
Thật lòng mà nói, họ cũng gặp đủ chuyện trên đời rồi, nhưng kiểu như này thì đúng là lần đầu tiên!
Thao Dang
Trứng trà trong nồi vẫn không ngừng tỏa hương thơm nức mũi, hai người chẳng biết làm sao, đành nghiêm mặt nói:
"Vậy... vậy thì phiền cô phối hợp với chúng tôi một chút."
Chờ đến khi Điền Điềm bưng nồi theo hai anh cảnh sát đi rồi, tiếng của họ vẫn còn vọng lại:
"Cô gái à, cô cũng thông cảm cho chúng tôi chút... Cô bán hàng rong không thuộc phạm vi quản lý của bọn tôi... nhưng người ta báo cáo thì chúng tôi phải xử lý... Chính sách là vậy mà..."
Cảnh sát vừa rời đi, đám người vây quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
Có người nói: "Tôi thấy cô gái này thật thà lắm, hoàn toàn không giống mấy người làm chuyện xấu..."
Người khác lại bảo: "Đúng thế, trứng trà của cô ấy thơm nức mũi thế kia, chẳng lẽ không phải do tay nghề người ta giỏi à? Hè vừa rồi tôi ăn miếng dưa hấu nhà họ hàng, ngon đến nỗi giờ còn nhớ mãi đây này!"
Lại có người lầm bầm: "Tôi đâu có nói gì, chỉ là người ta báo cáo thì tôi cũng hơi nghi ngờ thôi... Ôi trời ơi, bao giờ cảnh sát mới điều tra rõ ràng đây? Đừng làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của tôi là được!"
"Đúng đó, cô gái kia nói có lý lắm, sạp hàng này bày bán quen rồi, lỡ mà người ta báo lên thì chợ bị chỉnh đốn, cấm bày bán thì sao?"
"Chưa biết chừng đâu, thời buổi này trẻ con ăn uống cũng phải cẩn thận... Cô ấy bưng cả nồi đi khắp nơi được, còn mình thì làm sao đây?"
"Đúng vậy đó, dưới tầng lầu của cái trung tâm dạy thêm kia, mấy sạp hàng chen chúc chật ních, làm gì còn chỗ cho mình nữa!"
Mọi người rôm rả bàn tán, mỗi người một câu, còn sốt ruột lục lọi xem họ hàng nhà mình có ai làm trong các cơ quan liên quan không để gọi điện hỏi thăm tình hình.
Chỉ trong chốc lát, người gọi điện, nhắn tin WeChat đã đông lên hẳn.
Còn thư ký Vương và vị lãnh đạo đứng ngoài xem từ đầu tới cuối thì: ...
Cuối cùng, vị lãnh đạo ấy bật cười thành tiếng, lại tiếc nuối mà than:
"Cô gái này! Thật đáng tiếc quá..."
"Nếu mà vào làm trong cơ quan nhà nước, chắc lanh lợi lắm đây!"