Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 708: Ngô Lôi và nhân viên thu mua.



Lần này lãnh đạo đến đây cùng thư ký Vương thực ra là để thực hiện nhiệm vụ kiểm tra, nhưng nhiệm vụ ấy đã kết thúc từ hai ngày trước.

Trong lòng ông vẫn canh cánh chuyện ở làng Vân Kiều, đến khi xe đi gần khu vực này thì hai người tìm cớ xuống xe. Thư ký Vương đã chuẩn bị trước, biết rằng trung tâm văn hóa gần ga xe lửa, xung quanh lại có nhiều xe cá nhân hoạt động, nên họ dự định băng qua đây rồi vào nhà ga.

Nhưng vì buổi sáng đi kiểm tra dưới trời nắng nóng nên đến trưa ăn không được bao nhiêu. Đi được mấy bước là bụng lại đói.

May mà mũi của thư ký Vương thính, từ xa đã ngửi được mùi thơm, thế là hai người lần theo mùi mà tìm đến.

Kết quả thì sao? Đúng là náo nhiệt thật đấy, nhưng chẳng ăn được gì cả...

“Thôi vậy.” Lãnh đạo nói: “Lên xe đi, giờ cũng không thấy đói lắm nữa.”

Huống hồ ngoài trời nóng thế này, có ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng, tuổi tác lớn rồi mà.

Ai ngờ vừa quay người lại, một thanh niên trẻ tuổi liền “bộp” một tiếng đ.â.m sầm vào họ. Lãnh đạo còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã ngã ngồi xuống đất, chiếc điện thoại cũng văng xa, trong loa vẫn ngoan cường vang lên giọng của một cô gái trẻ.

“... Hôm nay Juliet sẽ dẫn mọi người đi tham quan chợ đầu mối, lát nữa chúng ta sẽ thử mấy bộ trang phục đặc biệt...”

Thư ký Vương: …

Thao Dang

Hai người lén lút ra ngoài thế này, đúng là sai lầm mà.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại có một thanh niên khác chạy đến: “Xin lỗi, xin lỗi, anh em tôi không để ý đường…”

Rồi quay đầu kéo cậu thanh niên đen nhẻm dưới đất lên: “Ngô Lôi, cậu tỉnh táo chút đi! Chia tay cả tháng rồi, sao còn nhìn cô ta chứ!”

“Nói trước rồi đấy, tôi đưa cậu về làng Vân Kiều, cậu nhất định phải bán cho tôi chút đồ ngon đấy nhé! Không thì tôi uổng công làm thằng anh tốt rồi… Ê ê ê! Tôi nói này, đừng nhìn nữa! Loại người như thế, chia tay rồi thì có gì mà nhìn, nhìn nữa cũng chẳng ra tiền đâu, mà cậu còn nợ tôi năm trăm tệ đấy!”

Lúc này Ngô Lôi mới ngẩng đầu lên.

Mới một tháng không gặp, anh ta đã đen nhẻm đi hẳn, nhưng trông vẫn khá ổn, chỉ là sắc mặt có chút uể oải: “Biết rồi… Đợi tôi tìm em họ ứng trước tiền lương đã, rồi trả anh…”

Thư ký Vương không khỏi liếc mắt sang.

Anh ta thầm nghĩ: Là đàn ông mà năm trăm tệ cũng phải tìm em họ ứng trước tiền lương… Cậu thanh niên này có phải hơi kém cỏi quá không?

Đang nghĩ ngợi thì thấy cậu thanh niên kém cỏi ấy chỉnh lại tinh thần, cũng lên tiếng xin lỗi họ: “Xin lỗi nhé, vừa rồi mải nhìn điện thoại quá không để ý, có va vào đâu không ạ?”

“Không sao.” Lãnh đạo cười xòa, sau đó giả vờ hỏi một cách tự nhiên: “Các cậu cũng về làng Vân Kiều à? Tôi cũng định đi thu mua, nhưng không biết mua vé xe ở đâu…”

Ngô Lôi vừa định giơ tay chỉ đường thì thấy Trương Thần đứng cạnh nhìn hai người họ, bỗng bật cười:

“Người của phòng thu mua thành phố nhỉ? Tôi nhìn hai anh là biết không phải người thường rồi, nhìn cái phong thái này là biết làm trong cơ quan Nhà nước… Nào nào nào, gặp nhau là có duyên! Mua vé gì nữa, nếu tin được thì ngồi xe tôi đi, tôi tiện đường chở các anh luôn!”

Thư ký Vương: …

Anh ta liếc sang Ngô Lôi đang ngơ ngác, tâm trạng rối bời mà theo “nhân viên thu mua thành phố” lên xe.

Còn thấy lãnh đạo nhà mình giả bộ hỏi: “Vậy thì cảm ơn cậu nhé… Xe này chắc đắt lắm nhỉ? Cậu cũng ở làng Vân Kiều à?”

Trương Thần và Ngô Lôi thoải mái ngồi lên ghế trước.

Nói anh ta khôn khéo thì cũng đúng, vì anh ta vừa nhìn là biết hai người này không phải người thường. Nói anh ta ngốc nghếch cũng chẳng sai, vì anh ta lại không nhận ra động tác thư ký Vương định mở cửa xe cho lãnh đạo, hay dáng vẻ hai người họ tự nhiên ngồi ghế sau.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi, người mà có thể tâm đầu ý hợp với Ngô Lôi thì khôn khéo cũng chỉ đến thế mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lúc này, Trương Thần khởi động xe, tâm trạng khá vui vẻ: “Không đắt đâu, chỉ tầm năm trăm ngàn thôi, cha tôi mua đấy.”

“Các anh cũng đừng khách sáo quá, tôi chở cậu ta thì chở thêm các anh cũng tiện mà… À đúng rồi anh ơi, tôi nhìn anh là biết anh làm thu mua lâu năm rồi đấy! Lỡ mà thương lượng được giá tốt thì cũng mua giúp tôi chút đồ nhé, tôi còn phải về nhà nịnh cha mẹ nữa.”

Anh ta có tiền thật đấy, nhưng có tiền cũng đâu phải kẻ ngốc. Nếu có thể nhân dịp này mua thêm chút hàng giá tốt thì chẳng phải cha mẹ anh ta sẽ càng vui hơn sao?

Mà cha mẹ càng vui thì anh ta càng có thêm lợi ích chứ sao.

"Không vấn đề, không vấn đề gì cả!" Ông chú thu mua cười ha hả đáp lời: "Có điều tôi còn tưởng cậu là người trong làng đấy chứ."

"Không phải đâu!"

Trương Thần bô bô nói: "Thấy thằng ngốc ngồi cạnh tôi không? Nhà cô của cậu ta ở đó đấy, mà trồng rau thì số một luôn. Ài, anh chắc chắn cũng biết rồi mà!"

"Không thì làm gì mà chạy cả quãng đường xa đến làng đấy chứ? Chỉ cần một cú điện thoại thôi là có hàng loạt nhà buôn sỉ ở thành phố giao hàng tận nơi cho các anh chọn rồi mà."

Thư ký Vương ngồi bên không chen lời được: …

Dù có khéo léo đến đâu, giờ anh ta cũng không biết phải tiếp lời thế nào, đành im lặng.

"Hai cậu quan hệ tốt nhỉ? Tôi nghe giọng cậu giống người ở Ninh Thành, cũng đến đây thăm dò chuẩn bị thu mua riêng à?"

"Ôi dào, anh đúng là coi trọng tôi quá rồi!" Trương Thần cười hì hì: "Tôi thì suốt ngày ăn chơi lông bông thôi, nhà tôi cũng chẳng kinh doanh nhà hàng, cần gì phải thu mua chứ? Cùng lắm là mua thêm một ít biếu họ hàng bạn bè thôi!"

"Còn về quan hệ của chúng tôi à… Phụt! Anh à, anh đoán không ra nổi đâu. Cậu này là người yêu cũ của người yêu cũ của tôi đấy!"

Vừa nghe xong câu này, vị lãnh đạo vốn luôn nở nụ cười cũng không nhịn nổi mà cứng mặt lại, còn thư ký Vương thì càng sốc nặng!

Giới trẻ bây giờ, quan hệ sao mà rối rắm thế không biết?

Trương Thần chẳng cần nhìn vào gương chiếu hậu cũng đoán được vẻ mặt của hai người họ, liền phá lên cười:

"Chẳng là hè vừa rồi tôi có quen một cô bạn gái. Kết quả đang quen thì bạn trai người ta tìm tới. Lúc ấy tôi mới biết là họ còn chưa chia tay! Vậy là tôi thành kẻ thứ ba luôn!"

Ngô Lôi cúi đầu thở dài, cái vẻ ấm ức như thể anh ta mới là kẻ thứ ba vậy. Trương Thần nhìn mà hết chịu nổi, đành tiếp tục nói:

"Thế là không đánh không quen biết, tôi với cậu xui xẻo này thân nhau từ đó."

"Cậu ấy à! Chung tình lắm, có điều đầu óc thì không được sáng sủa cho lắm. Anh nói xem có ai đường xa vạn dặm đi thăm bạn gái mà trong túi chỉ có mấy đồng lẻ không? Đến tiền xe về cũng chẳng còn."

"Tội nghiệp cậu ta quá, tôi mới cho mượn tiền xe. Ban đầu tôi định mua vé cho cậu ta về thôi, nhưng mà cái thứ cậu ta mang theo ấy ngon không tưởng. Ôi trời ơi, anh không biết đâu, lúc ấy ở cổng khu chung cư người ta vây chật như nêm. Nghe nói cậu ta mang đồ biếu bạn gái mà cuối cùng lại chia cho người khác, cảnh tượng ấy…"

"Tôi nghĩ bụng, đã mang được thứ ngon như vậy thì quê nhà cậu ta chắc chắn phong cảnh hữu tình, thổ nhưỡng tốt đẹp rồi! Thế là tôi theo cậu ta về đây chơi hai ngày."

"Đấy, giờ ngắm nghía cảnh núi non sông nước xong rồi, cậu ta lại nghe nói bên nhà cô mình có người thân qua giúp việc rồi, thế là đứng ngồi không yên nữa."

Trời đất chứng giám! Bình thường Trương Thần không phải dạng con nhà giàu thích ồn ào, chỉ là anh ta bị kìm nén quá lâu không có chỗ để xả thôi!

Giờ thì coi như tìm được chỗ trút bầu tâm sự rồi.

Còn khoản nợ năm trăm tệ kia…

Anh ta vốn chẳng thiết gì năm trăm tệ đấy cả. Còn chẳng đủ cho anh ta sơn lại xe!

Chỉ là thấy Ngô Lôi quá nhu nhược, anh ta cố tình chọc tức cậu ta thôi.

Kết quả là thằng ngốc này đúng là… vừa ngốc nghếch vừa đáng thương, đến một kẻ lanh lợi như Trương Thần gặp phải còn cạn lời.