Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 710: Mồm miệng đỡ chân tay.



Lãnh đạo: … Mấy người đều vì đường xá quá tệ mà phải đổi loại cây trồng, thế này mà còn bảo là "không lo lắm" à?

Chắc ông phải định nghĩa lại từ "không lo" với anh chàng này rồi.

Cái gì mà trầm mặc, rõ ràng là anh chàng này mồm miệng lanh lợi lắm!

Giữa lúc chiếc xe xóc nảy bần bật, lắc lư không ngừng, cuối cùng mọi người cũng gian nan lết tới được làng Vân Kiều.

Ngô Lôi sắp bị lắc cho tan tành luôn rồi, giờ chỉ còn đủ sức cố gắng chỉ đường:

"…Phía trước có rừng trúc đó… đúng đúng, rẽ trái… thấy chưa? Chính là căn biệt thự kia đấy!"

Chiếc xe cuối cùng cũng bon bon quẹo vào con đường bê tông phẳng lì. Khoảnh khắc xe dừng lại, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Kiều Kiều chạy xe ba bánh từ phía những tấm bạt phơi đậu đi tới, tò mò nhìn Ngô Lôi:

"Anh Lôi Lôi, anh dẫn bạn đến làm việc hả?"

Ánh mắt ngây thơ trong trẻo của cậu nhóc lại dừng trên người lãnh đạo và thư ký Vương, rõ ràng rất hiếu kỳ với hai ông chú trông có vẻ "đặc biệt" này.

Thư ký Vương thì từng xem livestream rồi, nên cười cười:

"Thầy Kiều Kiều à, bọn anh muốn ghé nhà em ăn bữa cơm, mua ít đồ, không biết có tiện không?"

Kiều Kiều “A!” lên một tiếng, mắt sáng rỡ!

Cậu vội vã vặn ga, lái xe phóng vù vào trong sân:

"Chị ơi, bạn của em tới mở họp lớp rồi! Nhưng mà lúa còn chưa chín thì sao đây?"

Mọi người ngơ ngác: Họp lớp với lúa thì có liên quan gì tới nhau?

Dù sao trong đám này, người duy nhất từng xem livestream là thư ký Vương, mà anh ta lại bận tối mặt tối mũi, chỉ xem được có vài lần nên chẳng nắm bắt được tinh túy gì cả.

Rất nhanh, Tống Đàm bước ra ngoài:

"Kiều Kiều, chị dặn em phơi đậu mà?"

Kiều Kiều lại “A!” lên một tiếng, ngay lập tức quên béng vụ họp lớp. Cậu vội vàng chạy xe ra ngoài sân, đổ đậu từ trong xô lên tấm bạt nhựa, mặc dù tối thu dọn hơi phiền phức, nhưng ai bảo nhà họ không còn cái mẹt nào nữa đâu.

Còn chuyện vì sao có mỗi đoạn đường ngắn như thế mà cậu vẫn phải chạy xe…

Ừm, bởi vì xe Đại Đoá xinh đẹp thế cơ mà, không cưỡi nhiều chút thì nó sẽ buồn đấy.

Tống Đàm nhìn bốn người trước mặt… sao thế nào cũng thấy họ chẳng giống đi chung nhóm chút nào nhỉ?

May mà Ngô Lôi vẫn còn tác dụng, giờ này mới chủ động giới thiệu:

"Đây là Lệ… à không, đây là bạn anh, Trương Thần. Anh ấy muốn mua ít đồ ăn. Còn đây là hai người bọn anh gặp trên đường, làm trong ngành thu mua cho chính quyền thành phố."

Nói xong, anh ta tràn đầy mong chờ nhìn Tống Đàm:

"Đàm Đàm, như này tính là anh kiếm được khách cho nhà mình không?"

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Tống Đàm mà cả Trương Thần lẫn hai người làm bên chính quyền cũng nhìn qua.

Tống Đàm: …

Khó mà đánh giá. Kéo được khách đấy, nhưng chưa hoàn toàn kéo trọn vẹn thì phải?

Nhưng cô vẫn gật đầu:

"Kéo được rồi. Có điều nhà mình giờ chẳng có gì để bán cả."

Dù có muốn thu mua thì lượng hàng không đủ, sao mà tính hoa hồng đây chứ!

Thao Dang

Ngô Lôi ngẩn ra ngay.

Tống Đàm cũng thấy lạ, bình thường Ngô Lôi dù đầu óc hơi chậm chạp nhưng mấy tháng qua làm việc cũng đàng hoàng, lại dễ dụ bằng mấy đồng lẻ, từ trước tới giờ chưa từng đòi hỏi gì.

Sao hôm nay tự nhiên nhắc tới chuyện này…

Cô tò mò hỏi:

"Anh Lôi, anh thiếu tiền à?"

"Ừ." Ngô Lôi không hề thấy xấu hổ, mà gật đầu thật mạnh:

"Anh nợ Trương Thần năm trăm tệ."

Rồi anh ta giải thích:

"Anh tới thành phố Ninh gặp Lệ Lệ…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chắc là mọi sự thông minh của anh ta đều dùng để bảo vệ danh tiếng của Lệ Lệ rồi, lúc này ấp úng chẳng nói rõ được lý do:

"…Thấy không hợp lắm, nên chia tay. Lúc về lại chẳng có tiền, may mà anh ấy đưa anh về."

"Anh nghĩ là phải đưa anh ấy ít tiền đi đường, không thể để anh ấy chịu thiệt được."

Đúng là bị thằng nhóc này làm cho nghèo mạt rệp luôn rồi!

Bên cạnh, Trương Thần bày ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.

Tống Đàm thở dài, lúc này ngược lại lại có chút cảm thông với Trương Thần:

"Anh Lôi, anh lớn từng này rồi mà chưa có lấy một người bạn tri kỷ, cũng nên cân nhắc lại rồi đấy…"

Nói xong, cô thả anh ta cho Trương Thần — người đã cạn lời từ nãy giờ — quay sang hai người làm bên chính quyền thành phố.

Dù có hàng hay không, thêm được một mối quan hệ là thêm cơ hội kiếm lợi ích mà, mời người ta ở lại chắc chắn không sai!

Cô mỉm cười:

"Đường xá xa xôi không dễ gì tới được đây, dù giờ không có gì để bán, nhưng một bữa cơm thì vẫn ổn thôi."

"Trời nóng lắm, vào nhà ngồi đi ạ."

Cả nhóm người vừa vào phòng khách thì khi đi ngang qua sân trong, người phụ trách thu mua của bên chính quyền nhìn thấy mọi người đang bận rộn rải đậu nành lên tấm bạt nhựa, tò mò hỏi:

“Đây là đang làm gì vậy?”

Tống Đàm thuận miệng đáp: “Năm nay đậu nành được mùa, nhà tôi định phơi thêm ít đậu để làm tương. Nhưng mà mấy người tới sớm quá, giờ tương còn chưa làm xong đâu.”

“Vậy mấy thứ này làm xong rồi thì có định bán ra ngoài không?” Vị lãnh đạo kia hứng thú hỏi.

Tống Đàm: …

Cái gì mà bán ra ngoài? Chẳng phải mấy người là bên thu mua sao?

Dù có thắc mắc, cô cũng không hỏi ra mà chỉ gật đầu: “Ừm, chỉ bán nông sản thì đơn điệu quá, hiệu quả kinh tế cũng không cao. Với lại, nhiều người trẻ có khả năng chi tiêu mạnh nhất bây giờ thực ra lại không có thời gian và điều kiện để nấu nướng.”

“Vậy thì bán mấy món bán thành phẩm như thế này sẽ phù hợp với thị trường hơn.”

Câu này là lời bí thư Tiểu Chúc hay nói, mà hai người phụ trách thu mua trước mặt lại có khí chất hơi giống cô ấy.

Vậy nên, thấy người ta hỏi như thế, Tống Đàm cũng thuận miệng trả lời vậy thôi.

Nói thật, theo cách cô nói thì thực chất là hàng tái chế lại bán còn đắt hơn ấy chứ!

Nhưng vị lãnh đạo kia lại không biết điều đó.

Ông ta chỉ thấy cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt này nói chuyện rất có tầm nhìn.

Xem ra việc về quê làm nông của cô chẳng phải do bốc đồng hay hứng lên nhất thời gì cả, mà là có kế hoạch, có ý tưởng rõ ràng từ lâu rồi!

Tốt lắm, tốt lắm! Sinh viên đại học về quê khởi nghiệp, tư duy đương nhiên sẽ thoáng hơn một chút.

Trong phòng, điều hòa vẫn chạy, luồng khí mát lạnh từ từ xua tan cái nóng hừng hực mà mọi người vừa phải chịu dưới ánh mặt trời.

Tống Đàm đặt thùng giấy sang một bên, liền thấy Ngô Lan đã nhanh tay bưng mấy ly trà giải nhiệt tới.

“Nào nào nào, đây là trà diếp cá nhà tôi đang bán, thử xem có hợp khẩu vị không nhé?”

Thư ký Vương không từ chối.

Dạo gần đây, trà mà lãnh đạo uống đều là loại trà của nhà Tống Đàm bán, nhưng giờ đổi vị chút cũng chẳng sao.

Anh ta vội nhận hai ly, rồi đặt một ly trước mặt lãnh đạo.

Tống Đàm nhìn thoáng qua, lần này không nói gì mà chỉ quay người ra ngoài hành lang nhắn tin cho mẹ mình:

“Mấy người này trông có vẻ không chỉ đơn thuần là bên thu mua đâu.”

“Chẳng sao cả.” Người mẹ vốn phóng khoáng của cô nhắn lại ngay: “Dù họ có là người ở Trung Nam Hải thì cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện mẹ trồng rau đâu mà.”

Nói cũng đúng thật.

Uống xong ly trà, vị lãnh đạo kia cảm giác cơn say xe và cái nóng hầm hập khi nãy đã vơi đi nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

“Trà này ngon thật đấy, nguyên liệu cũng là tự nhà cô trồng à?”

“Cũng tính là vậy ạ.”

Tống Đàm gật đầu: “Chỗ rau diếp cá bên cạnh ao mọc um tùm, nhà tôi nhân cơ hội hái về tận dụng luôn. Vừa đỡ lãng phí mà lại có thêm chút thu nhập.”

Trồng rau diếp cá chắc cũng không khó nhỉ?

Vị lãnh đạo kia thầm nghĩ.