Trong phòng khách, Ngô Lôi dẫn Trương Thần lên phòng mình chơi game. Còn dưới nhà, vị lãnh đạo nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt:
“Làm mấy cái túi trà giải nhiệt này có mệt không? Hái lá có cực không?”
“Cũng không mệt lắm ạ.”
Tống Đàm không quá muốn nói chuyện, thật ra cũng chẳng có gì để khoe khoang, mà cô cũng không thích mấy lời xã giao này.
Vì thế, cô nhiệt tình nói: “Để tôi gọi người cho chú nhé!”
“Điền Dã! Điền Dã! Chú này muốn hỏi về chuyện hái rau diếp cá đấy, em ra nói chuyện với chú đi.”
Hả?
Điền Dã đang ngơ ngác bước ra từ phòng của giáo sư Tống. Nhìn thấy Tống Đàm đứng ở phòng khách, cậu cũng mờ mịt tiến lại gần.
Dạo này Điền Dã phơi nắng đến đen nhẻm, nhưng dẫu có đen đến đâu thì vẻ thanh xuân phơi phới vẫn không che giấu nổi.
Thấy cậu không biết nên mở lời thế nào, vị lãnh đạo chủ động hỏi:
“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không đi học, ở nhà làm việc luôn à?”
Điền Dã ngơ ngác trong giây lát:
“Chẳng phải đang nghỉ hè sao ạ? Bọn cháu giờ học hành cũng không căng thẳng lắm.”
Ôi trời...
Vị lãnh đạo và thư ký Vương nhìn nhau, bất giác bật cười, đúng là bọn họ quên béng mất chuyện nghỉ hè thật.
Nhưng mà...
“Cũng sắp khai giảng rồi nhỉ, không cần chuẩn bị bài vở sao?”
Hai người này sao vậy nhỉ? Điền Dã thấy khó hiểu, giọng điệu cũng trở nên kỳ lạ:
“Cháu vẫn đang học mà, sáng tối mới giúp chị Tống hái rau diếp cá thôi. Nắng quá thì theo ba thầy ở nhà chị Tống học bài.”
“Ba thầy đó đều là học trò của giáo sư Tống, họ tự trồng cây, nên bọn cháu được chỉ dạy tận tình lắm.”
Ngô Lan bưng tách trà bước vào.
Bà nghĩ khác Tống Đàm: chỉ cần có tiền thì hàng bán đi đâu cũng được, huống chi đây còn là bên chính quyền.
Nếu sau này khoe ra rằng hàng nhà mình được cung cấp cho Nhà nước, chẳng phải nghe sẽ sang hẳn lên sao?
Còn về chuyện bị nợ tiền hàng... lúc này bà đang phấn khích nên chưa nghĩ đến.
Thấy đối phương hỏi về việc học của Điền Dã, bà vội vàng khen thêm:
“Điền Dã nhà chúng tôi học giỏi lắm! Thầy cô còn bảo rồi, cứ giữ vững phong độ là đậu trường top như 985 hay 211 ấy chứ. Mà thằng bé có học thêm ngày nào đâu, chỉ được cái thông minh thôi!”
“Dạo này cũng chỉ theo giáo sư Tống học chút tiếng Anh, luyện thêm ngữ pháp thôi.”
Thao Dang
Thư ký Vương có chút tò mò: “Đây là người nhà của chị à?”
“Không đâu.” Ngô Lan đáp tỉnh bơ: “Cậu bé là người ở làng khác cơ. Thành tích tốt như thế mà không bồi dưỡng thì uổng lắm.”
Lời nói đơn giản nhưng đủ để thấy rằng chuyện học hành ở vùng quê vẫn được coi trọng vô cùng.
Vị lãnh đạo và thư ký Vương đều tỏ ra vui vẻ.
Nói chuyện phiếm một lúc cũng đủ rồi, hai người liền quay lại chủ đề chính:
“Chị à, tôi đến đây là muốn hỏi thử, nhà mình hiện giờ còn trồng gì không?”
“Chẳng còn gì mấy đâu.”
Ngô Lan ngẫm nghĩ rồi nói:
“Mấy anh định thu mua cái gì thế? Đồ ăn thì tôi đây không có đâu, bên này cũng chẳng đủ cung cấp.”
Vừa nói, bà vừa tính toán lại đám cây trồng trong đầu:
“Có ít hạt dẻ đấy, nhưng giá hơi cao mà cũng chưa chín, phải đợi tháng sau cơ.”
“Vườn rau thì chẳng còn mấy nữa rồi, đợi gieo thêm vụ thu mới có tiếp. Dưa hấu thì chỉ còn lại mấy quả đèo đẹt, chẳng bán nổi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Còn lại thì... đúng là chẳng có gì thật.
Trên núi vẫn chưa kịp mở rộng hết, chỗ nào cần dưỡng đất ươm mầm thì vẫn đang làm, nơi nào cần chuẩn bị đất bón phân thì vẫn bận tối mắt...
“Còn nữa... thì chắc phải đợi vài ngày nữa mới đến đợt thu hoạch trà thu thôi.”
Ngoài ra, đúng là chẳng còn gì thật.
Nghĩ đến đây, Ngô Lan cũng cảm thấy hụt hẫng:
“Xin lỗi nha, anh xem...” Bà thành thật nói.
Thật sự là chẳng còn gì để bán nữa rồi.
Ngoài vườn đậu đũa ra thì... đậu cứ ra từng tầng từng tầng một, ăn hoài mà chẳng hết.
Hiện giờ chỉ còn đậu đũa là nhiều quá mức, nhà họ thực sự ăn không xuể. Ngâm, phơi khô, đủ kiểu bảo quản cũng chỉ mong nhanh chóng tiêu thụ hết số đậu này. Nếu ai mua số lượng ít thì vẫn có thể cung ứng được.
Nói đến đậu đũa chua, nếu chỉ cần số lượng nhỏ thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu là thu mua theo kiểu của chính quyền thành phố… Ủa, thành phố có bao nhiêu người đâu, chắc cũng không đến mức chênh lệch nhiều quá nhỉ?
Ngô Lan nghĩ ngợi đủ điều, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy hai người đối diện chẳng buồn tiếp tục câu chuyện mà lại nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác:
“Nhà các cô trồng trọt thế này, khó khăn lớn nhất là gì?”
Nghi ngờ trong lòng Ngô Lan lập tức tan biến, thay vào đó là thắc mắc: Hai người này là sao vậy nhỉ? Toàn hỏi mấy câu kỳ lạ không à.
Ngô Lan bưng cốc trà mát giải nhiệt, ngồi xuống nói:
“Ôi giời! Hỏi đúng ngay tim đen rồi đấy! Khó khăn lớn nhất chính là thiếu người! Anh nhìn xem, trên núi nhà tôi, chỗ thì cao, chỗ thì thấp, máy móc nông nghiệp chẳng thể phát huy tác dụng, chỗ này đúng là cần người làm lắm!”
“Nhưng khổ nỗi, giờ thì kiếm đâu ra người nữa?”
Ngô Lan xòe hai tay: “Nhà tôi chỉ có bấy nhiêu họ hàng bạn bè thôi, bảy tám ông bà già thì tụ tập ở nhà ông nội của Đàm Đàm ngồi đan chiếu. Cả làng mà có đem sàng ra lọc thì cũng chẳng lọc được mấy người rảnh rỗi nữa đâu.”
Ngô Lan thở dài: “Sau này mà lên núi gieo hạt chắc lại phải đi nhờ người từ làng khác đến… Quãng đường xa, tiền công kiểu gì cũng phải thêm ít nhiều, mấy thứ đó đều tính vào chi phí cả.”
Những lời này khiến vị lãnh đạo trầm ngâm hẳn.
Nhiều năm nay, việc nông dân rời quê đi làm ăn xa, làng xóm vắng hoe cũng chẳng phải hiện tượng hiếm gặp, thậm chí còn trở thành tình trạng phổ biến.
Nhưng chỉ dựa vào trồng trọt thôi thì hoàn toàn không thể tích lũy được của cải, đó chính là thực trạng của cuộc sống bây giờ. Vừa phải lo tiền thuốc men, dưỡng lão, lại còn phải chuẩn bị cơ nghiệp cho con cái. Muốn giữ nông dân ở lại quê hương, ngoài cái nghèo ra thì họ chẳng còn cách nào khác!
Muốn giữ chân họ, thì chỉ có cách là tạo ra thêm cơ hội phát triển ở nông thôn mà thôi.
Vấn đề này…
Vị lãnh đạo lại đưa mắt nhìn Ngô Lan và Tống Đàm thật sâu, rồi mới chuyển chủ đề: “Con đường núi này cũng xây đã lâu rồi nhỉ? Vận chuyển hàng hóa chắc không tiện lắm đâu?”
Tiện đâu mà tiện, bất tiện, phải nói là cực kỳ bất tiện ấy chứ!
Hồi hè bán dưa hấu, nếu không nhờ cậu cháu của lão Triệu lái xe cẩn thận lại chạy chậm, thêm vào đó trong thùng xe còn lót đủ thứ để giữ dưa khỏi xóc thì chẳng biết đến lúc giao hàng sẽ nứt bao nhiêu quả nữa!
Nhưng mà kể mấy chuyện này với người trước mặt thì có ích gì đâu?
Người như bí thư Tiểu Chúc ấy mà (đúng vậy, trong mắt Ngô Lan thì cô ấy giỏi vô cùng), đến giờ mà vẫn chưa chạy được thủ tục thông qua nữa là.
Ngô Lan vì thế cũng chẳng buồn bận tâm: “Kệ thôi. Đường nhựa liên thôn này chắc tôi thấy còn lâu mới xin được phê duyệt, cùng lắm thì mình cứ đi chậm một chút vậy! Dưa hấu mà vận chuyển không tiện thì sang năm kiếm ít đi chút cũng được.”
Nghe câu này, vị lãnh đạo im lặng một lát.
Cuối cùng, thư ký Vương mới tò mò hỏi: “Cán bộ trong thôn các cô cũng trách nhiệm phết nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!” Nhắc tới bí thư Tiểu Chúc, Ngô Lan thấy tự hào lắm:
“Đừng nhìn người ta là con gái, lại còn là sinh viên làm cán bộ thôn, chứ thực ra cô ấy chững chạc lắm, nhiều ý tưởng mới cực kỳ! Rất tuyệt luôn!”
“Rất tuyệt à? Thế cụ thể là thế nào?” Vị lãnh đạo có vẻ hứng thú.
Ôi trời…
Ngô Lan nhất thời đơ người.
Bí thư Tiểu Chúc tốt thế nào ấy hả… Phải bắt đầu từ đâu mới được đây nhỉ?
Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng chuyện làm thủ tục mà cô ấy làm còn nhanh hơn cả trung gian môi giới nữa cơ!