Vì chuyện này mà nhiệt tình của Tống Hữu Đức như thể bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng. Còn vị lãnh đạo cuối cùng cũng không bị làm cho chóng mặt quay cuồng nữa, tinh thần phấn chấn hơn để ngắm nhìn ngôi làng nhỏ này.
Xa xa là những dãy núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp xen lẫn với những phiến đá trắng lởm chởm, báo hiệu rằng vùng đất chưa được khai phá này vẫn còn nghèo nàn.
Gần đó là những mảnh ruộng bậc thang lớn nhỏ không đều, có lẽ trước đây từng trồng lúa nước, nhưng bây giờ nhìn qua chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm, dây leo bò kín… Chỉ lờ mờ thấy một vài thửa ruộng có người đào xới trồng chút bí đỏ, mướp, bí đao các loại.
"Đất đai hoang phế hết rồi à..."
Ông thở dài một tiếng.
"Không bỏ hoang thì làm sao được?"
Tống Hữu Đức đã quen rồi, đáp lại: "Người già rồi, làm việc không bằng lúc trẻ. Vả lại, cày cấy cả năm trời, đôi khi chẳng kiếm được đồng nào mà còn phải bỏ tiền túi ra nữa. Trồng trọt làm gì chứ, thà đi làm thuê còn hơn."
Ông còn lấy ví dụ: "Bây giờ vào nhà máy làm công, chỉ cần người ta không kiểm tra kỹ chứng minh thư thì mấy người ở đây một tháng cũng kiếm được bốn, năm ngàn tệ! Nếu gặp xưởng tốt, tăng ca nhiều thì sáu, bảy ngàn cũng có thể."
Nhưng cũng nhiều người lớn tuổi quá rồi, giờ các nhà máy không còn nhận họ nữa.
"Thanh niên thì sao, ai có học thì đi tìm công việc khác, không có học vấn cũng vào nhà máy làm thuê thôi... Không đi làm thì biết sống thế nào? Ăn uống mặc gì cũng phải tốn tiền cả. Giờ ngay cả nước giếng cũng không cho dùng nữa, đều phải dùng nước máy mà nước máy cũng đâu có miễn phí!"
Hai người đứng nhìn cảnh trước mắt, không ai nói thêm gì nữa.
Thư ký Vương ngập ngừng, muốn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này nhưng Kiều Kiều đã lên tiếng trước anh ta:
"Đến rồi ạ."
Chiếc xe điện lớn chậm rãi đỗ lại trước sân nhà Quách Đông, Kiều Kiều phấn khởi chạy vào:
"Bác sĩ Quách ơi, em đưa ông đến rồi này!"
Quách Đông cũng không để tâm lắm: "Tìm chỗ ngồi đi, muốn đốt ngải cứu thì tự đốt nha..."
Cô ấy vẫn đang bận rộn, trong làng cũng có mấy bà lão đến đốt ngải cứu vào giờ này. Đợi đến khi đốt xong ngải và chỉ cho họ cách đặt ở đâu, cô mới quay lại mở ngăn kéo, lấy ra một nắm kẹo vuông vuông nhỏ xinh đưa cho Kiều Kiều:
"Cầm lấy mà ăn từ từ, đừng ăn nhiều quá đấy."
Kiều Kiều chờ đúng khoảnh khắc này! Loại kẹo kim anh tử này là Quách Đông tự làm, so với mấy viên thuốc gia truyền mà cô ấy giỏi chế biến thì hiệu quả chẳng đáng là bao, chỉ ở mức thực phẩm chức năng thôi.
Nhưng với Kiều Kiều thì ngọt ngọt ngon ngon thế này, cậu thích lắm!
Lúc này cậu còn hứa hẹn: "Chị Quách ơi, mấy hôm nữa chị em định làm mứt bí đao, lúc đó e sẽ mang qua cho chị nhé."
"Thôi thôi khỏi đi!" Quách Đông vừa nghe ba chữ "mứt bí đao" đã thấy ê răng rồi: "Giữ lại mà ăn đi, chị không thích đồ ngọt."
"Vậy à..." Kiều Kiều tiếc nuối nói: "Em còn tính nhờ ông chú Bảy làm bánh đường nữa, đáng tiếc là mọi người không thích ăn..."
Vừa nói, cậu vừa hào phóng chia kẹo:
"Bác một viên, cháu một viên, chú một viên, cháu một viên..."
"Chú" Thư ký Vương nhịn không được mà bật cười: "Ai dạy cháu chia thế này vậy?"
Kiều Kiều hùng hồn đáp: "Cháu xem trên tivi học được đó!"
Hai người cầm lấy viên kẹo bọc đơn giản, Quách Đông nhìn qua một chút rồi cũng nói:
"Nếu đường huyết không có vấn đề gì thì cứ ăn đi. Đây là cao đường kim anh tử còn dư lại khi tôi chế thuốc, thêm nhiều nguyên liệu nên không ngọt lắm đâu."
Theo cô nghĩ, đàn ông trung niên ít nhiều cũng cần bồi bổ một chút, ăn thêm mấy viên này cũng chẳng sao.
Haizz, nếu không phải thuốc của cô cũng không đủ thì cô đã nhân tiện bán thêm vài hộp rồi đấy!
Nhìn thấy thư ký Vương và vị lãnh đạo kia đã bỏ kẹo vào miệng, lúc này Quách Đông mới rửa tay rồi bước qua đây. Trước tiên cô nhìn Tống Hữu Đức:
"Xác định huyệt vị đúng đấy, khá tốt ạ!"
Sau đó lại nhìn sang vị lãnh đạo:
"Bình thường cơ thể có khó chịu chỗ nào không ạ?"
Vị lãnh đạo chần chừ một chút rồi đáp:
"À, dạ dày có chút vấn đề nhỏ, lưng và chân lúc trẻ ngâm nước lâu quá, thỉnh thoảng bị lạnh, đau nhức."
"Vậy thì..."
Quách Đông chỉ vào chiếc giường bệnh bên cạnh:
"Nằm úp xuống đây đi ạ, cởi áo ra tôi giác hơi loại trừ ẩm lạnh cho. Lát nữa sẽ xông ngải huyệt Thận Du, sau đó lật người lại tôi sẽ chỉ vị trí để anh tự xông ngải huyệt Vị Quản, Trung Cực và Khí Hải... Còn trên chân là huyệt Tam Âm Giao, Túc Tam Lý với Côn Luân."
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi dặn dò thêm:
"Thời gian sẽ hơi lâu đấy... Kiều Kiều, lát nữa giúp chị nhé!"
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Dạ dạ!" Kiều Kiều thích làm việc này lắm!
Sau đó, Quách Đông quay sang nhìn thư ký Vương:
"Còn anh thì sao?"
Thư ký Vương giật mình, ấp úng nói:
"Tôi... tôi thấy cũng ổn mà..."
Quách Đông liếc nhìn đỉnh đầu anh ta một cái:
"Còn trẻ mà tóc rụng dữ vậy, mà còn bảo là ổn? Phải châm cứu ở huyệt Thần Đình hoặc Bách Hội hay là xông ngải huyệt Thận Du đi... Đây, tôi lấy cho anh đôi dép, ra sân rửa chân trước đi, lát nữa nhờ Kiều Kiều giúp anh xông ngải đầu."
Thư ký Vương theo phản xạ sờ lên đỉnh đầu. Anh ta chỉ rụng tóc hơi nhiều chút thôi, đâu đến mức hói chứ!
Quách Đông vác theo một rổ đầy ống giác hơi bước vào. Đợi khi lãnh đạo cởi áo nằm sấp xuống bàn, cô ấy nhắm đúng mấy huyệt vị rồi “cạch cạch” đặt mấy cái giác hơi thủy tinh lên. Mấy vị trí đặc biệt kia đau nhói lên ngay tức khắc!
Thư ký Vương ngạc nhiên thốt lên:
“Ơ... sao không dùng tinh dầu đẩy trước? Kéo da thế này đau lắm đấy!”
Quách Đông: “...”
“Bệnh viện khoa phục hồi chức năng cũng dùng tinh dầu à? Muốn mát-xa mở lưng thì đi trung tâm chăm sóc sức khỏe nhé, chỗ tôi không có dịch vụ đó đâu.”
Nghĩ một lát, cô quay sang nhìn Kiều Kiều:
“Người này là khách nhà em à?”
Kiều Kiều gật đầu liên tục:
“Vâng vâng! Đi chung với anh Ngô Lôi đó ạ!”
Quách Đông nghĩ bụng: Ồ! Là người bên nhà Tống Đàm đây mà!
Thế là cô tranh thủ lấy lòng một chút:
“Tôi thấy mấy người trông khí huyết hơi yếu, cần bồi bổ cơ thể. Tôi có mấy viên thuốc này đúng bài luôn, ăn thử không?”
“(⊙o⊙) Wow!”
Kiều Kiều reo lên phấn khích:
“Thuốc của chị Quách á! Siêu hiệu quả luôn nha! Nhiều người gửi cờ khen ngợi lắm đó! Chú nhất định phải mua đi! 299 tệ một viên, một lọ bảy viên chỉ có 999 thôi!”
Hai người phối hợp ăn ý, cứ như là cặp bài trùng trong đội ngũ bán hàng vậy. Lãnh đạo đang nằm trên bàn bị đè bởi mấy cái giác hơi nặng trịch, vừa định từ chối thì nghe thư ký Vương đã phấn khích hô lên:
“Tôi mua tôi mua!”
Lãnh đạo nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, thư ký Vương ngượng ngùng cười gượng:
“Đồ nhà Kiều Kiều á, đắt thì đắt, nhưng chưa bao giờ làm người ta thất vọng. Tôi nghĩ cái này bồi bổ nguyên khí, thử xem cũng chẳng mất gì.”
Giấy chứng nhận hành nghề và giấy phép của bác sĩ Quách đều treo ngay trên tường đấy.
Lãnh đạo biết bản thân không nên tùy tiện ăn mấy thứ linh tinh…
Nhưng…
Chỉ những ai từng khổ sở vì bệnh tật mới hiểu cảm giác tìm mọi cách để chữa trị là như thế nào.
Ông tuy chưa đến mức đó, nhưng bao năm nay, chứng phong thấp trong người chưa từng dứt hẳn. Chỉ cần trời trở lạnh là xương cốt ê ẩm đau nhức...
Mà sự nghiệp chính trị của ông vẫn còn dài lắm!
Huống hồ, bác sĩ đã nói thuốc này giúp cường thân bổ thận, chắc hẳn là điều chỉnh từ bên trong. Thận chủ nguyên khí và tinh thần, nếu đã vậy thì bồi dưỡng một chút cũng chẳng sao.
Ngay lúc này, ông cắn răng quyết định:
“Vậy tôi cũng thử xem.”
Quách Đông “ừm” một tiếng, còn lẩm bẩm:
“Đừng có vì ngại không dám từ chối mà lấy đấy nhé, thuốc này của tôi vốn không đủ bán, bán cho mấy người là nể mặt Tống Đàm thôi đấy...”
Lãnh đạo nằm sấp trên bàn bật cười:
“Không đâu! Cơ thể của mình, tôi hiểu mà.”
Dù sao cũng không gây hại gì, thử một chút cũng chẳng sao.
Nói thật, ông cũng hơi ngạc nhiên với chính mình… Sao lại dễ dàng đồng ý như vậy nhỉ? Chắc là do bữa cơm trưa nay ngon quá sức tưởng tượng đây mà...
Xem ra nơi thôn quê nghèo khó này, cũng có bảo vật đấy chứ!