Nhắc đến chiếu cỏ, thư ký Vương có chuyện muốn nói.
"Tôi đã mua rồi!"
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, thư ký Vương cũng là khách hàng trung thành của nhà Tống Đàm.
Dù không xem được mấy buổi livestream, nhưng tiền thì chẳng tiết kiệm đồng nào. Đó, bây giờ anh ta tích cực khoe khoang:
"Tôi mua mấy cái liền cơ!" Dành cho ông bà già trong nhà, vợ con, rồi còn mua thêm mấy cái để biếu họ hàng thân thích nữa.
Mỗi cái chiếu nhà Tống Hữu Đức bán tận 300 tệ đấy!
Ông cười hì hì nhìn thư ký Vương, lại đầy mong đợi nhìn lãnh đạo: "Sao nào? Chiếu nhà chúng tôi đâu có chê được điểm nào, đúng không?"
Lãnh đạo: … Thật khó xử, ông ấy còn chưa mua cái nào.
Cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt, đơn giản là trong nhà không thiếu. Nếu không phải thư ký Vương nhắc đến thì ông ấy cũng chẳng rảnh mà canh cửa hàng online chờ lên kệ.
Nhưng dù thư ký Vương có tận tình đến đâu, nếu anh ta dám đặt báo thức cho lãnh đạo chỉ để mua mấy thứ linh tinh thế này... thì đúng là ăn no rảnh rỗi quá rồi.
Lúc này, người lanh lợi như thư ký Vương chỉ đành tiếc nuối nói: "Anh ấy chưa mua đâu! Hồi trước từng ngâm nước lâu, cơ thể... khụ, nói là bị hàn khí nặng, mấy thứ như chiếu lạnh không hợp đâu."
Lãnh đạo cũng không phải sinh ra đã là lãnh đạo, hồi trẻ khi còn làm cán bộ cơ sở, ông ấy từng gặp phải trận lũ lớn, ngâm mình dưới nước và dầm mưa mấy ngày trời. Khi còn trẻ thì chẳng để ý, nhưng càng có tuổi thì vấn đề sức khỏe càng lộ ra.
Việc điều dưỡng thì lại là chuyện lâu dài... đủ thứ chuyện lớn nhỏ bủa vây, cứ thế lơ lửng chẳng tốt lên mà cũng chẳng tệ đi.
Mấy thứ như trà thanh nhiệt hay đồ ăn lạnh đều phải tránh xa.
"Ồ..." Tống Hữu Đức gật gù như hiểu ra: "Vậy là kiểu như phong thấp phải không? Vậy thì đúng là phải cẩn thận, gặp gió mưa đều khổ sở cả."
Lãnh đạo: ... Giải thích thế nào đây nhỉ? Đúng thì cũng đúng, mà không hẳn là vậy.
Cuối cùng, ông ấy chỉ mỉm cười gật đầu, vừa định nhân cơ hội này hỏi thêm chuyện làm chiếu cỏ thì đã nghe Tống Hữu Đức nói như điều hiển nhiên:
"Vậy thì đúng là trùng hợp! Ba ngày nóng nhất mùa hè là lúc tốt nhất để xua hàn khí đó. Ở làng tôi có cô bác sĩ Tiểu Quách, giỏi lắm đấy! Đằng nào anh cũng tới rồi, trưa nay cứ tìm cô ấy đi! Giác hơi với đốt ngải cứu một chút là chắc chắn khỏe hẳn ra!"
Hả?
Thư ký Vương sững sờ.
Lãnh đạo đi khám bệnh mà cũng tùy tiện tìm bác sĩ như vậy được à? Nhưng không ngờ lãnh đạo lại chẳng bận tâm chút nào, ngược lại còn hỏi:
"Là bác sĩ ở trạm y tế làng sao? Có vẻ cũng khá giỏi nhỉ."
Chuyện này hiếm thấy lắm, vì giờ nhiều bác sĩ ở vùng quê chỉ biết tiêm thuốc, truyền dịch với kê hai hộp thuốc là xong. Nghe nói bác sĩ ở đây còn biết cả mấy phương pháp Đông y như giác hơi với đốt ngải cứu sao?
Ông ấy rất hiểu lòng dân. Với tình hình hiện tại của hệ thống y tế, nếu chỉ là mua thuốc mà có bảo hiểm chi trả thì nông dân sẵn sàng lắm. Nhưng giác hơi với đốt ngải cứu thì chắc phải tự trả tiền chứ?
Vậy mà Tống Hữu Đức lại kể chuyện đầy tin tưởng như vậy, nên ông ấy cũng tò mò hẳn lên.
Tống Hữu Đức mà không tin tưởng mới lạ đấy!
Mấy hôm trước nghe nói Tống Đàm nhà họ mới làm mấy trụ ngải, mấy ngày nay đám ông bà lớn tuổi trong làng, làm xong việc không có gì làm đều kéo nhau qua chỗ bác sĩ Tiểu Quách.
Người nào có tuổi mà không thể giác hơi thì đơn giản đốt ngải cứu một chút.
Nói gì thì nói, người lớn tuổi hay mất ngủ, tiểu đêm, bệnh phong thấp... sau khi đốt ngải cứu đúng là đỡ hơn hẳn.
Giờ nhắc lại, Tống Hữu Đức cũng đầy vẻ đắc ý:
"Chính là Tiểu Chúc - Bí thư thôn của bọn tôi đấy! Đừng thấy cô ấy là cô gái trẻ mà coi thường, cô ấy làm việc chu toàn lắm! Trước đây bác sĩ Lý ở làng định lên trấn mở phòng khám, cô Tiểu Quách đến thu mua dược liệu, cô ấy nhìn ra bác sĩ Tiểu Quách giỏi nên nghĩ cách giữ người ta lại!"
"Chậc chậc, mắt nhìn của cô ấy giỏi thật! Bác sĩ Tiểu Quách kiên nhẫn lắm! Vừa biết thuốc Nam lại giỏi châm cứu. Nếu không phải giờ nguồn cung dược liệu của cô ấy không đủ, thì bệnh nhân lái xe đến tìm chắc cũng không ít..."
Lái xe đến tận nơi sao?
Vậy chứng tỏ tay nghề của bác sĩ này phải có hạng rồi, mà giữ được một bác sĩ nổi tiếng như thế ở lại trong làng, rõ ràng là hướng phát triển của làng lại thêm một con đường mới!
Hơn nữa, đến tận nơi để mua dược liệu nữa…
"Tốt, tốt lắm..." Lãnh đạo gật đầu liên tục, chẳng rõ đang khen bác sĩ Tiểu Quách hay là khen bí thư thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Tống Hữu Đức thì không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ hào hứng nói:
"Đi thôi đi thôi, buổi trưa ít người, giờ mình cùng qua đó đốt ngải cứu luôn đi, mấy trụ ngải đó đều do bọn tôi tự làm đấy, tốt lắm!"
Vừa nói, ông ta vừa gọi lớn:
"Kiều Kiều, con chở giúp chú này qua đó nhé!"
Ông ta cũng có xe riêng, nhưng xe của ông không có mái che, mà nắng giữa trưa thì gắt quá! Ngồi xe của Kiều Kiều vẫn là tốt nhất.
Chỉ tiếc là... cái xe bảo bối của đứa nhỏ này không cho ông lái.
Thế là thư ký Vương cứ lẽo đẽo đi theo, mắt mở trừng trừng nhìn Kiều Kiều chạy chiếc xe ba bánh "mây bảy sắc" tới.
Theo lý mà nói, con người thì không nên — ít nhất là không nên — kén chọn phương tiện giao thông, đúng không?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, thư ký Vương nhìn chiếc xe kia mà vẫn chần chừ mãi. Mãi đến khi Kiều Kiều nhận ra:
"Chú ơi chú yên tâm, xe ba bánh của cháu không xóc tí nào đâu! Chú cứ nắm c.h.ặ.t tay vịn là được mà!"
Thư ký Vương: …
Lãnh đạo thì chẳng ngán gì hết, cứ thế mà leo lên chiếc xe ba bánh bảy sắc cầu vồng đó. Ông ngồi trên xe nhìn quanh đầy tò mò, còn hỏi Kiều Kiều:
"Nghe nói nhà cháu có chuyên gia nông nghiệp, sao chú chưa gặp vậy?"
Kiều Kiều chờ ba người ngồi lên hết rồi mới khởi động xe, lúc này mới nhớ ra mà trả lời:
"Thầy Tống nói là có tin về mấy cây táo, nên mọi người đi xem rồi ạ."
Cậu không nói rõ ràng, thực ra là giáo sư Tống trước đó đã tìm hiểu về mấy cây táo ấy, giờ có tin chính xác rồi nên thầy trò mấy người cùng đi xem thử. Tiện thể cũng có thể tranh thủ làm thêm chút khảo sát thực địa.
Những cây đó đều là cây trưởng thành, mùa thu năm nay trồng xuống là có thể hồi sức, sang năm là có quả ngay. Hơn nữa, ngoài chi phí vận chuyển thì gần như chẳng mất xu nào, tính ra còn rẻ hơn so với việc Tống Đàm mua cây giống nữa.
Nhưng Kiều Kiều chỉ nói đơn giản thế thôi, ông nội Tống Hữu Đức thì mải mê đan chiếu cỏ, không hiểu rõ tình hình nên cũng chẳng buồn nói thêm.
Ông chỉ liếc nhìn thư ký Vương một cái:
"Mấy người là mua đồ cho căng tin chính phủ à?"
Thư ký Vương ấp úng:
"À... à? À... chắc... chắc là vậy..."
Tống Hữu Đức không vui:
"Phải thì nói phải, cái gì mà chắc là vậy? Tôi biết mà, mấy người thấy đắt nên ngại nói chứ gì. Nhưng nhà tôi làm đồ tốt thật đấy, tôi không có nói điêu đâu..."
Thao Dang
"Nhưng lần này xui quá, trong nhà chẳng còn gì để bán cả. Hay là mấy người đợi thêm chút đi. À đúng rồi, cái này mua bán với chính phủ thì trả tiền ngay đúng không? Không thì chúng tôi không bán đâu đấy!"
Thư ký Vương nhìn lãnh đạo vẫn ngồi điềm nhiên bất động, đành cười ngượng ngùng:
"Chuyện này... chuyện này bọn tôi phải họp lại thảo luận thêm đã..."
Nếu mà hứa đại thì không khéo sau này người ta lại tìm đến chính quyền địa phương thì khổ.
Tống Hữu Đức nghe vậy thì giật mình:
"Mua đồ mà có trả tiền hay không còn phải họp lại thảo luận nữa hả?!"
Trong lòng ông lập tức quyết định: Phải về bảo với Đàm Đàm ngay, đừng nói bây giờ không có hàng, dù có hàng cũng không bán cho họ nữa!
Bán đồ ai chẳng bán được, nhưng mà không nhận được tiền thì dứt khoát không được! Nghe nói cái vụ đấu thầu này lắm nước lắm non lắm, chẳng lẽ còn chờ nhà ông đút lót nữa chắc?
Không được không được!
Tống Hữu Đức liếc anh ta một cái, thầm nghĩ: Đúng là tính toán kỹ ghê, nhưng nhà tôi không chơi kiểu này đâu!
Thư ký Vương rõ ràng là hiểu ánh mắt ấy.
Nhưng anh ta có thể làm gì được đây? Đành phải nhận cái tiếng oan này thôi.