Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 718: Sửa đường.



“Sửa đường?!”

Cả nhà lập tức bu quanh!

“Lần này ít nhất phải rộng ba mét chứ nhỉ?”

“Nói bậy, trước đây đã ba mét rồi, lần này phải bốn mét chứ!”

Theo lý thì đường làng của họ cũng không đến mức quá hẹp, nhưng đường núi mà... Nói chung lần này, Bí thư Tiểu Chúc đã có số liệu cụ thể rồi:

“Sửa! Năm nay thành phố đẩy mạnh phát triển nông thôn, mấy ngôi làng lân cận đều sửa đường cả! Chúng ta là đợt đầu tiên đấy, đường chính sẽ là đường nhựa, từ ngã rẽ đường huyện kéo dài vào thẳng trong làng, còn có cả một đường tắt nữa, năm cây số, ít nhất rộng 4,5 mét!”

Năm cây số, rộng 4,5 mét? Đường nhựa á?!!

“Sao nghe cứ thấy không thật lắm nhỉ…”

Ông chú Bảy lẩm bẩm.

“Tôi cũng thấy không thật…” Tống Tam Thành và Ngô Lan cũng có chút ngơ ngác.

Phải biết rằng, đường cũ rộng ba mét, thêm hai bên lề đường và nền đất nữa, xe chạy qua chỉ cần không quá hẹp là đã tốt lắm rồi. Ban đầu họ chỉ nghĩ là sửa đường phẳng phiu, xe lớn xe nhỏ đi lại ổn định là được!

Giờ thì hay rồi, đường nhựa cơ đấy, vừa trơn tru lại không xóc nảy, sau này xe tải lớn chạy qua chạy lại cũng dễ dàng hơn nhiều!

Bí thư Tiểu Chúc cũng vui như mở cờ trong bụng, nói thế nào thì sửa đường không phải là chuyện cô có thể quyết định, nhưng lại là việc cô có thể hưởng lợi!

Huống hồ người ta có lòng muốn lấy lòng, những gì nên nói hay không nên nói đều đã nhắc đến, lúc này cô cực kỳ chắc chắn:

“Yên tâm, chuyện này đã quyết rồi! Đợi khi đấu thầu thành công, sẽ có đội thi công khởi công ngay lập tức!”

“Đến lúc đó chúng ta đi vào thành phố, chỉ mất có một tiếng thôi!”

Chỉ là...

“Việc sửa đường ít nhất phải mất hai tháng, trong hai tháng này nếu muốn vào thành phố thì phải vòng đường xa đi qua làng khác, hoặc là ngồi ca nô từ khúc quanh sông Kim Hà ra bến tàu ngoại ô… Mọi người có gì cần sắp xếp thì phải lên kế hoạch trước đấy nhé!”

Anh trai Tiểu Trương, người còn chưa đóng gói xong hàng, sững sờ tại chỗ:

Thao Dang

“Vậy tôi… sau này đến đây kiểu gì?”

Tống Tam Thành nghĩ ngợi rồi nói:

“Hôm nay chưa cần vội gửi hàng đâu, cậu để đến bảy giờ tối đi. Bảy giờ mấy cậu làm ở nhà tôi cũng xong việc rồi, họ ở làng Thượng Đường.”

“Cậu từ làng Thượng Đường đi vòng qua làng Tùng Thụ rồi mới đến thị trấn, so với hiện giờ thì đi ô tô thêm khoảng mười mấy phút thôi, nhưng đường bên đó cũng đã làm xong đường làng thông suốt rồi, đi được đấy.”

Anh trai Tiểu Trương ngơ ngác nghĩ ngợi, cuối cùng lại ngồi xuống, vẫn còn ba trụ ngải chưa đóng gói xong cơ mà.

Lúc này, Tống Đàm cũng vội vàng gọi điện cho giáo sư Tống, sửa đường mất hai tháng, đợi xong thì vụ gieo trồng mùa thu cũng qua rồi, đến lúc đó giao thông bất tiện, kiểu gì cũng phải nhắc nhở trước một tiếng.

Giống cây, mầm non gì đó, phải tranh thủ thời gian chuyển tới sớm thôi. Giáo sư Tống liền đồng ý ngay, vội vàng gom đủ giống từ khắp nơi về.

Vì thế, dù thông báo sửa đường còn chưa chính thức ban hành, nhưng lúc này, cả nhà họ Tống đã bận rộn cả lên, tinh thần phấn chấn khác hẳn thường ngày.

Mãi đến lúc này, Tống Đàm mới nhớ ra một chuyện:

“Đúng rồi, trưa nay Ngô Lôi dẫn theo một người bạn đến, người bạn đó lại dẫn thêm hai người nữa, nói là bên thu mua của thành phố, hỏi vài chuyện về việc làm nông của nhà mình, còn hỏi thêm mấy khó khăn nữa, cũng có nhắc đến chuyện sửa đường…”

Bí thư Tiểu Chúc lập tức cảnh giác:

“Thu mua của thành phố? Thu mua của thành phố đâu có cái kiểu tự mình xuống khảo sát thế? Họ cũng đâu có quyền quản mấy chuyện này…”

“Không biết nữa.”

Tống Đàm không mấy để tâm:

“Có phải hay không thì cũng chẳng sao, với lại bọn họ cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ là ông nội tôi khen cô hết lời thôi… Cô xem, cô làm cháu gái lớn của ông thật đáng tự hào đấy!”

“Còn phải nói!” Bí thư Tiểu Chúc cũng thấy có lý, lúc này mới yên tâm:

“Chúng ta là người một nhà cả mà, sau này cô làm món đậu tương lên men thì chia cho tôi chút nhé.”

Cái này còn phải nói sao?

Tống Đàm bất đắc dĩ:

“Cô cứ nói xem nhà tôi còn thứ gì mà không chia cho cô đi?”

“Nhiều lắm đấy!” Bí thư Tiểu Chúc giả vờ tủi thân:

“Tôi đây chạy tới chạy lui giữa trời nóng bức thế này, trụ ngải đóng gói ra ngoài bao nhiêu đấy, cũng chẳng thấy tôi có phần gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tống Đàm: …

“Cô đúng là cái gì cũng không chê được nhỉ… Thôi được rồi, đây đây đây, ba trụ ngải này cô cầm đi!”

Bí thư Tiểu Chúc lập tức cười tủm tỉm nhận lấy, rồi quay đầu nhìn quanh:

“Nhà các cô để d.a.o băm cỏ ở đâu thế? Tôi giúp cô cắt thành từng đoạn nhỏ, mang đi biếu dễ hơn.”

Cô thì có thể sang làng mà xin ké, nhưng mấy thứ này, tất nhiên là để biếu các ông cụ rồi, cũng để họ biết: Bây giờ là ở đây không có hàng chứ không phải cô không xoay được đồ.

Tống Đàm dùng d.a.o băm cỏ còn chưa thành thạo lắm, nhưng cứ từ từ cắt từng chút một, cuối cùng cũng được một hộp đầy ắp.

Đúng lúc anh trai Tiểu Trương ở đây, chỉ cần chia thành vài phần là xong, quà biếu các ông cụ xa xôi vậy là khỏi phải lo thêm gì nữa.

Mãi đến lúc này, Kiều Kiều mới lái chiếc xe ba bánh chất đầy hàng về tới.

Trên yên sau xe, hai cái sọt tre không đủ để đựng hết đống ngải hoàng, cuối cùng chất đầy ắp một xe.

Đến khi anh dỡ hết ngải hoàng xuống, Trương Yến Bình và Ngô Lôi mới theo sau về đến nơi.

Vừa bước vào sân, Trương Yến Bình nhìn Kiều Kiều đầy ai oán:

“Kiều Kiều, anh là anh họ em đấy, ruột t.hịt luôn!”

“Nhìn cái này đi!” Anh ta chỉ sang Ngô Lôi: “Hai người cũng có quan hệ họ hàng đấy, là anh họ ruột của em luôn!”

“Em biết mà…” Kiều Kiều ngơ ngác: “Em đâu có gọi anh là em đâu.”

Trương Yến Bình nghẹn họng:

“Thế cái yên xe ba bánh nhà em to như thế mà! Ngải hoàng chất đầy rồi, anh leo lên nằm một chút, em chở anh về thì có sao đâu!”

“Không được.” Kiều Kiều lắc đầu:

“Anh Yến Bình, hai người làm việc vừa dơ vừa hôi…”

Câu chưa nói hết, Trương Yến Bình đã sốt ruột cắt ngang:

“Dơ một chút thì sao? Đống ngải hoàng này sau đem rửa sạch rồi ủ đậu cũng đâu có ảnh hưởng gì!”

Kiều Kiều ngừng lại một chút, cuối cùng thật thà nói:

“Nhưng mà hai người hôi như vậy, lỡ làm Đại Đoá ngửi thấy thì sao?”

Làm… làm Đại Đoá ngửi thấy?!

Trương Yến Bình ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, nhất thời đầy bi phẫn:

“Em thà để Đại Đoá kéo cơm heo cơm chó, ủ đậu còn hơn chở anh à?!”

Kiều Kiều không trả lời mà ngó nghiêng khắp nơi, ngước lên trời ngắm đất, cuối cùng mới nhỏ giọng nói:

“Nhưng mà cơm heo cơm c.h.ó thơm lắm luôn á…”

Trương Yến Bình: …Đúng là trao nhầm tấm chân tình rồi!

Quay sang nhìn Ngô Lôi, anh ta hậm hực hỏi:

“Cậu không có gì muốn nói à?!”

Ngô Lôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, cuối cùng gật đầu kiên định:

“Người ta nói tình trường thất ý, thương trường đắc ý. Sau khi tôi với Lệ Lệ chia tay, tôi quyết định chuyên tâm làm ăn rồi! Anh xem tôi làm đâu có tệ, hôm nay còn được nhận hoa hồng nữa đấy… Tôi chẳng có gì để nói cả, tôi mãn nguyện lắm!”

Nói xong, anh ta vui vẻ nhìn Tống Đàm:

“Anh được bao nhiêu vậy?”

Tống Đàm mỉm cười hiền từ:

“Cũng khá đấy, người ta mua năm cân trà, năm cân tuyết nhĩ, năm mươi gói gia vị trứng trà, năm mươi gói trà giải nhiệt, năm tấm chiếu cỏ, mười quả dưa hấu đuôi chót, thậm chí còn mua thêm hai chai thuốc ở chỗ bác sĩ Quách…”

Ngô Lôi nghe mà mắt sáng rỡ, cái này phải được mười vạn tệ chứ ít gì!

Nếu hoa hồng được 5% hay 10%, thì anh…

“Tiền hoa hồng 1%, anh còn ứng trước 500 để trả nợ…”

Tống Đàm lấy điện thoại ra bấm vài cái:

“Còn lại 500, tôi vừa chuyển cho anh rồi. Ngô Lôi à, anh nhớ tích lũy tiền cẩn thận nhé!”

Ngô Lôi: …