Hai ông anh họ cùng lúc bị tổn thương, mối quan hệ m.á.u mủ mong manh đến đáng thương.
May mà trong hồ nước vẫn còn một đống cỏ ngải hoàng đang chờ người xử lý, Tống Đàm nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào của cô em họ quan tâm chu đáo:
“Anh Yến Bình, hôm nay anh thật sự vất vả rồi. Hay là thế này đi, anh với anh Ngô Lôi cùng nhau rửa sạch đống cỏ ngải hoàng kia, trải ra phơi nắng, xong rồi thì có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Cô vẽ ra một chiếc “bánh vẽ” rất thành thạo, còn kèm theo chút xíu “pua”:
“Còn có chút việc vặt thôi, anh sức khỏe yếu, mai anh phụ trách cửa hàng online nhé…”
Cô trao cho Trương Yến Bình một ánh mắt, như muốn nói: Giờ cửa hàng online cũng chẳng có bao nhiêu đơn đâu, anh cứ yên tâm mà nghỉ ngơi thôi…
Trương Yến Bình, với cái đầu óc của sinh viên trường 211 giờ đã bị mệt mỏi làm cho trì trệ, hoàn toàn không nhớ ra đó vốn là công việc của mình, ngược lại còn xúc động đến suýt khóc.
Vẫn là cô em họ tốt quá! Biết rõ anh ta không phải dạng người thích lao động tay chân, còn đặc biệt sắp xếp cho anh ta được nghỉ ngơi!
Trong khi đó, Ngô Lôi nhìn chằm chằm vào số dư 500 tệ trong tài khoản điện thoại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng kỳ nghỉ mới chỉ có một tháng mà sao anh ta lại nghèo như thể đã túng thiếu mấy năm rồi vậy!
Bây giờ, cuối cùng cũng có tiền để nạp cước điện thoại, nạp game, và… gửi cho Lệ Lệ… Thôi, giờ khỏi gửi cho Lệ Lệ nữa, để dành mà mua hàng online vậy.
Dù sao thì làm việc vất vả mấy tháng, cha mẹ chẳng cho thêm đồng nào, lương tháng nào cũng bay hết vào tiền mua đồ rồi… Đến mức quần áo, giày dép trên người giờ sắp không còn bộ nào sạch để mặc nữa.
Ngay lúc này, anh ta mở app mua sắm Taotao Bao, định tìm một cửa hàng quen thuộc trước đây để mua vài bộ đồ giảm giá, đây là điều anh ta học được từ Lệ Lệ, cô ấy bảo thế mới trông ra dáng người có gu.
Một chiếc áo thun mùa hè, giảm giá xong còn hơn 100 tệ, cũng không đắt lắm, chất lượng lại khá ổn. Trước đây, với mức lương hơn 4.000 tệ mà phải nuôi thêm Lệ Lệ, anh ta cũng không thấy có gì sai cả.
Thế nhưng giờ đây, trước khi bấm thanh toán, anh ta lại liếc nhìn số dư trong tài khoản rồi âm thầm thoát trang.
Sau đó, anh ta nhìn sang chiếc áo thun trên người Trương Yến Bình:
“Áo của anh mua ở đâu thế?”
Mua ở đâu á?
Trương Yến Bình nghĩ ngợi một chút: Anh ta không phải người làm việc tay chân, nên quần áo cũng ít bị hư hỏng, hơn nữa nhà cửa còn bao nhiêu đồ tích trữ từ trước.
Nhưng nhìn chiếc áo trắng trên người Ngô Lôi giờ đã ngả sang màu vàng xám, nhàu nát như miếng dưa cải khô, anh ta lập tức hào hứng nói:
“Mua áo hả? Để anh bảo này, đàn ông mình mặc đồ phải có chút cảm giác chất lượng! Mấy cái áo đường chỉ lệch lạc, cắt may lộn xộn thì mặc sao nổi!”
Ngô Lôi cũng nghĩ vậy! Nhưng mà… liệu có cần tới một hai trăm tệ một cái không nhỉ…
Thế mà Trương Yến Bình đã thành thạo mở sẵn mấy ứng dụng mua sắm:
“Nhìn mấy cửa hàng này trên Taotao Bao đi, áo thun trơn 19-39 tệ thôi, đường may chất lượng, cứ nhắm mắt mà mua!”
Ngô Lôi: …
Cái đắt nhất cũng chỉ 39 tệ á?
Trương Yến Bình lại chỉ cho anh ta thêm một cái khác:
“Quần thì xem cái này này! Làm việc đồng áng thì mặc quần bò là hợp nhất, loại này giảm giá còn 59 tệ, vừa bền vừa chống muỗi, lại không sợ vướng cây cối trong ruộng, còn cái quần đùi này nè, đặc biệt chỉ 10 tệ thôi, mua ngay!”
Ngô Lôi ngập ngừng: “59 tệ á…”
“Có khi nào hơi rẻ quá không ta…”
Trương Yến Bình lập tức trừng mắt:
“Cái gì mà rẻ? Lúc trước bọn anh học đại học toàn mua chung trên Pin Pin Dao, có 7 tệ 9 một cái thôi! Mua 10 cái mặc vài lần rồi vứt cũng không tiếc. Dù sao áo của cậu cũng giặt hoài mà chẳng sạch nổi rồi đúng không? Với lại quần 59 tệ, cậu mua hai cái, lỡ hôm nào lười giặt thì cũng còn bộ để thay chứ.”
Ngẫm lại thì cũng đúng!
Ngô Lôi nhìn xuống áo mình đang dính đầy nước ép cỏ ngải hoàng, nhất thời động tâm dữ dội.
“Còn nữa, đôi dép này, chỉ 9.9 tệ thôi! Rồi đôi giày thể thao này, hàng hiệu hẳn hoi, có 49 tệ à, quá ngon! Mua ngay hai đôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khoảnh khắc đó, Ngô Lôi như thể vừa mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
Còn ở bên cạnh, Tần Quân lặng lẽ nghe hết, tới tối mới len lén hỏi:
“Cái áo thun anh đang mặc, tôi nhớ không lầm thì hình như là hai trăm tệ một cái mà…”
Dù gì Trương Yến Bình ở nhà vẫn được chăm chút đầy đủ, ăn mặc cũng chưa từng thiếu thốn, cùng lắm chỉ nghe mẹ càu nhàu một chút thôi.
Trương Yến Bình mặt không đổi sắc:
“Cậu biết gì không? Đây gọi là tình anh em! Nó trong túi chỉ có 500 tệ, nạp cước 99 tệ, game 68 tệ… Cái này là hàng hiệu mà hồi trước thằng bạn tôi hay mặc đấy, đảm bảo không sai được!”
Dù sao thì, Ngô Lôi ông anh họ này, Tống Đàm nhìn thấu rồi, y hệt cái cây non đang trong giai đoạn sinh trưởng ấy, cứ phải cách dăm ba bữa cắt tỉa một chút mới thẳng thớm được! Bằng không thì sẽ cong vẹo lung tung chẳng ra đâu vào đâu.
Tiền lương mỗi tháng của Ngô Lôi có 3000 tệ, nhất định phải bảo mợ hai giữ lại 2500, cái tính nết của ông anh này mà nuông chiều thì hỏng bét!
Nhưng mà giờ phút này, Ngô Lôi hoàn toàn không hay biết gì cả. Anh ta chỉ cảm thấy trước đây mình bỏ lỡ quá nhiều thứ, đến mức giờ mới nhận ra Trương Yến Bình thật biết cách sống.
Hai người vừa tán gẫu vừa ngâm đám ngải hoàng xanh mướt trong bể nước, vừa ngâm vừa rửa kỹ để tránh mấy con ốc sên hay côn trùng còn bám trên đó, tiện thể nhặt bỏ mấy cành già đi...
Ngâm xong nửa tiếng mới vớt ra.
Năm sáu giờ chiều mà mặt trời vẫn còn gay gắt lắm, cái nóng trong không khí như muốn thiêu đốt cả người ta.
Đám cỏ ngải hoàng được túm thành từng bó rồi vắt lên dây phơi. Hơi nóng vừa thổi qua, chưa đầy nửa tiếng là khô queo chẳng còn giọt nước nào.
Ông chú Bảy đi tới nhìn qua một chút rồi gọi Tống Đàm:
"Đàm Đàm, lấy cái chum đó lau sạch đi."
Tống Đàm mở nắp cái chum để ở góc tường ra xem cái này hôm qua vừa mới rửa sạch phơi khô, giờ vẫn còn sạch bong kin kít.
Ông chú Bảy lúc này mới gật đầu hài lòng:
"Rồi, trải cỏ ngải hoàng xuống để ủ đậu đi."
Đám ngải hoàng héo nhẹ vì hơi nóng được xếp gọn gàng, trước tiên rải một lớp dày màu xanh mướt xuống đáy chum.
Sau đó lại đổ một lớp đậu đã phơi khô lên trên. Rồi thêm một lớp ngải hoàng nữa... Cứ thế lặp đi lặp lại từng chút một, đến khi đậu phơi khô trong ngày được đổ hết vào chum, mà đám ngải hoàng chất đầy xe cũng đã được xếp gọn ghẽ. Ông chú Bảy lúc này mới hài lòng đậy nắp chum lại.
Ông còn cẩn thận ngắm nghía quanh khu vực này thêm lần nữa, xác nhận cả ngày sẽ không bị nắng chiếu vào, lúc này mới gật đầu:
"Được rồi, cứ ủ vậy vài ngày đi. Tiểu Thuận, cháu qua xem thử hũ tương dưa hấu thế nào rồi."
Tương dưa hấu cần độ ẩm cao hơn một chút, sau khi nấu chín thì trải lên trên lớp phên tre, để giữ ẩm còn phủ thêm một lớp vải mỏng lên trên.
Chẳng cần ông dặn dò, Vương Tiểu Thuận đã vào trong xem qua rồi:
"Con coi rồi ạ, nhiệt độ vừa vặn nên con chưa lật nó."
"Được." Ông chú Bảy gật đầu hài lòng:
"Thời tiết thế này, ủ chừng hai ngày là vừa... Còn đám đậu làm món trộn trên núi thế nào rồi?"
"Con biết con biết!"
Kiều Kiều đang giúp thầy Tiền một tay, nên tình hình tiến độ nắm rõ nhất. Cậu nhóc giơ tay báo cáo:
"Đậu làm món trộn vẫn chưa phơi xong, nhưng tương dưa hấu thì ủ ngon lắm rồi, chắc thêm hai ngày nữa là được."
Tống Đàm thì có chút lo lắng:
"Anh Tiểu Thuận, tôi thấy anh với thầy Tiền cũng không giống như định làm lâu dài ở chỗ tôi nhỉ, chắc chỉ làm cỡ hai tháng... Sau này trên núi bận rộn thì chẳng lẽ lại phải đi tìm đầu bếp nữa sao?"
"Chuyện này cô cứ yên tâm đi!"
Vương Tiểu Thuận vỗ n.g.ự.c cam đoan:
Thao Dang
"Trước khi thầy của tôi tới đây chẳng phải đã bàn với thầy Tống rồi sao? Ông ấy làm hai tháng, rồi đàn anh của tôi sẽ qua đây, sau này anh ấy sẽ lo chuyện cơm nước trong nhà ăn của mình!"