Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 720: Bố trí đầu bếp.



“...Có được không đấy?”

Tống Đàm có chút chần chừ. Dù sao nơi này cũng là vùng quê hẻo lánh, sợ người ta không trụ được lâu, đổi người liên tục cũng mệt lắm.

“Sao mà không được?”

Vương Tiểu Thuận nói: “Thầy chẳng phải sáng nay đã nói với cô rồi sao?”

Anh ta nhìn sang ông chú Bảy, thấy ông gật đầu: “Đàm Đàm, đồ đệ của lão Tiền đấy, con cứ yên tâm đi.”

Vương Tiểu Thuận cũng vội vàng giải thích: “Cô Tống, đàn anh của tôi tới đây là định làm lâu dài đấy. Cô đừng lo, tháng trước anh ấy vừa mổ tuyến giáp xong, giờ vẫn đang dưỡng sức, không muốn quay lại nhà hàng làm việc nữa.”

“Thầy lần này đưa tôi qua đây cũng là nghe lời giới thiệu của thầy Tống, tìm một chỗ tốt cho anh ấy. Cô xem, đúng là mình tới đúng chỗ rồi!”

“Cô cứ yên tâm, đàn anh của tôi không chỉ nấu ăn giỏi mà quản lý bếp cũng rất cừ. Anh ấy có tiền, chắc chắn không bao giờ động tới đồ trong bếp đâu!”

Cũng chính vì học trò lớn của mình là người tốt, nên lão Tiền mới cẩn thận chọn nơi này cho anh ta.

Tống Đàm thì lại bất ngờ vui mừng.

Với tay nghề của thầy Tiền và Vương Tiểu Thuận, có tiền là chắc chắn rồi. Có tiền thì khả năng tham lam mấy món rau dưa lẻ tẻ ở vùng quê này cũng thấp đi nhiều.

Mà đối phương còn biết quản lý bếp núc nữa thì đúng là bất ngờ kép rồi!

“Được, được, được!” Tống Đàm chẳng hề do dự, tiện thể còn chu đáo hỏi thêm: “Anh ấy có dẫn theo người nhà không? Có cần sắp xếp việc gì thêm không?”

“Không dẫn theo.” Vương Tiểu Thuận nhanh nhảu đáp: “Con gái đàn anh tôi năm nay lên lớp 12, người nhà phải ở lại để kèm cặp nó học hành.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Tống Đàm vui vẻ ra mặt: “Mấy anh rảnh thì cứ lên núi xem xét giúp nhé, cũng góp thêm ý kiến. Bên đó chẳng phải đang xây ký túc xá sao? Có gì cứ nói thẳng nha.”

“Đợi khi đàn anh anh tới, muốn ở phòng nào thì cứ để anh ấy chọn thoải mái, đảm bảo là phòng đơn rộng rãi!”

Theo kế hoạch thì ký túc xá trên núi sẽ có phòng tập thể, nhưng đó là dành cho công nhân bình thường. Người nhà mình thì đương nhiên phải được đãi ngộ khác rồi.

“Được.” Vương Tiểu Thuận cười híp cả mắt: “Cô tìm đội xây dựng này cũng ổn phết đấy. Anh rể tôi làm trong ngành vật liệu xi măng, cũng biết chút ít, nhìn qua là biết cô chọn toàn vật liệu tốt.”

“Nói mới nhớ, đến lúc đàn anh tôi tới, anh ấy có thể dùng nguyên liệu của cô để nấu cơm riêng được không?”

Làm đầu bếp mà gặp được nguyên liệu ngon thế này, ai mà cưỡng lại được chứ?

Theo lý mà nói thì không thích hợp lắm. Dù sao trên núi có bao nhiêu người, nguyên liệu nhà mình ngon như thế, để mọi người ngửi thấy mùi rồi thèm thì sao chịu nổi?

Nhưng mà...

Quản lý bếp lại kiêm luôn nấu ăn, gộp hai công việc mà chỉ trả một phần lương...

“Được!” Cô dứt khoát đồng ý ngay mà chẳng buồn do dự: “Đàn anh của anh ăn đồ nhà mình, còn cần phải xin phép nữa à?”

Vương Tiểu Thuận vui như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ: Bảo sao thầy lắm mồm lắm miệng thế mà vẫn chịu qua đây, chắc chắn không chỉ vì nể mặt thầy Tống, rõ ràng là muốn tìm chỗ tốt cho đàn anh nữa chứ!

Nhà họ Tống, đúng là quá tử tế rồi!

Ông chú Bảy nghe thế thì lòng dạ có chút khó chịu. Nhìn mà xem, lão Tiền nhận đồ đệ hết người này tới người khác, người nào người nấy đều tốt tính cả.

Đến lượt mình thì sao, nửa đời người chỉ nhận đúng một thằng đồ đệ, coi như con ruột mà dạy dỗ, cuối cùng nó lại thành thằng ăn cháo đá bát... Thế khác gì ông chọn người quá kém cỏi chứ!

Ông bực bội hừ một tiếng: “Mặt trời sắp lặn rồi, trời mát mẻ đi chút, đừng có rảnh rỗi nữa, chẳng phải bảo trong ruộng còn nhiều bí đao à? Kiều Kiều, dẫn anh Tiểu Thuận của con ra ruộng hái thêm mấy quả bí đao về đi.”

“Còn nữa, hái xong thì con cũng lên núi học việc cho tử tế.

Lão già này, qua đây giúp một tay thì không nói, lại còn định nhét cả đồ đệ mình vào đây nữa, rõ ràng là muốn chọc tức ông mà!

Hừ ╭(╯^╰)╮!

Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được ạ. Nhưng thầy Tiền nói con vừa ngoan lại vừa thông minh, bảo 6 giờ rưỡi con lên tìm ông ấy, công trường ăn cơm muộn, con đi hái bí đao trước nhé!”

Đôi mắt trong veo của cậu nhóc nhìn ông chú Bảy, còn mang theo chút thắc mắc, như thể đang hỏi: Ông ơi, sao người không khen con đi ạ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cái nhìn ấy làm ông chú Bảy càng thêm bực bội!

Lão Tiền đấy, ngày nào cũng chỉ biết mồm mép ngọt xớt, không biết đã dạy Kiều Kiều được gì chưa nữa!

Ông bực bội hừ một tiếng: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi hái bí đao đi! Ta đi pha ít nước vôi đây.”

“Nước vôi?!”

Trương Yến Bình vừa mới dọn dẹp xong từ trên lầu xuống, nghe thấy thì tròn mắt ngạc nhiên: “Làm cái gì mà phải dùng nước vôi ạ, có phải đầu độc ai đâu?”

Ông chú Bảy vốn đã bực mình, nghe thế lại càng cau có: “Không ăn thì thôi!”

Vương Tiểu Thuận vội vàng can ngăn: “Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Đây là vôi tôi thực phẩm đấy mà...”

“Dù là vôi tôi thực phẩm thì cũng không được đâu...”

Trương Yến Bình rất cảnh giác, sợ ăn phải thứ gì đó có công thức kỳ quặc.

Đến cả Tần Quân cũng không nỡ nhìn thẳng , đúng là có những người lâu ngày không động não thì lụt nghề thật!

Nếu là Trương Yến Bình của trước kỳ nghỉ thì nhất định sẽ không nói ra câu đó.

Chắc chắn là giống như mình thôi, ở nhà đến đần người rồi.

Anh ta thở dài, giải thích:

“Vôi sống loại dùng trong thực phẩm chính là canxi cacbonat, cậu chưa từng uống viên bổ sung canxi hay chưa từng uống sữa bổ sung canxi hồi bé à? Thứ này chính là nguyên liệu gốc đó.”

Trương Yến Bình: … Ồ.

Anh ta ngượng ngùng: “Thì nói sớm đi mà…”

Nhìn tình thế không ổn, anh ta lập tức lủi vào bếp để thể hiện bản thân.

“Ông chú Bảy, vôi sống ông để đâu thế? Để cháu rót cho!”

Ông chú Bảy liếc nhìn anh ta một cái, rồi mới từ tốn đi vào:

“Không cần vội, vôi sống không gấp đâu, để ta xem thử có bao nhiêu bí đao đã.”

“Được rồi, sắp chuẩn bị cơm tối rồi, cậu tiện thể nấu cơm luôn đi.”

Thao Dang

Trương Yến Bình: … Được thôi, vừa mới tắm xong lại phải ngồi trước bếp nữa.

Nhưng anh ta cũng nhìn ra ông chú Bảy tâm trạng không được tốt lắm. Dù sao cũng là “cơm cha áo mẹ”, lúc này chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bên bếp tiếp củi.

Chẳng bao lâu sau, Kiều Kiều cưỡi xe Đại Đoá yêu quý của mình trở về, phía sau xe chất đầy 7 quả bí đao to đùng!

Mỗi quả cũng phải nặng tầm bốn, năm chục ký, khiến ông chú Bảy sững sờ.

“Làm mứt bí đao... chẳng phải chỉ định làm cho mọi người mỗi người ăn thử một, hai miếng thôi sao? Lấy về nhiều thế này các người ăn hết nổi không đấy?”

May mà vỏ bí đao chỉ cần không bị trầy xước thì có thể để được một thời gian, cũng chẳng cần phải vội.

Kiều Kiều ấm ức nói: “Nhưng… nhưng trong ruộng còn nhiều lắm! Bọn con chỉ chọn mấy quả to nhất đem về thôi, số còn lại chắc đủ ăn dài dài.”

“Không sao, không sao!”

Tống Đàm an ủi cậu, trên núi đang xây nhà, trước cửa lại sắp sửa làm đường, cuối năm cô đang định bung sức lớn, điều thiếu nhất chính là tiền!

Lúc này nhìn thứ gì cũng thấy vàng ròng lấp lánh!

Cô lập tức quyết định không do dự:

“Làm, làm hết luôn! Làm nhiều thì mình mang ra bán, không ăn hết một ký thì chẳng lẽ không ăn nổi ba, năm que à? Sau này đóng túi nhỏ bán 10 tệ hay 20 tệ một gói trên shop online, đảm bảo sẽ bán được không ít.”

Ông chú Bảy: …

Còn Vương Tiểu Thuận nhìn đông nhìn tây, không hiểu sao bỗng cảm thấy sau này đàn anh mà làm ở bếp ăn trên núi có khi còn nhàn nhã hơn nhiều ấy chứ!